Editor: Nơ
Nụ hôn của anh gần như là thô bạo, còn hung hãn hơn cả cơn bão ở Nam Thành.
Vừa rồi anh kéo cô vào phòng, lực mạnh đến nỗi tưởng chừng eo cô đã bị bẻ gãy. Nụ hôn như ngọn lửa bập bùng trên thảo nguyên xanh, thiêu rụi sạch sẽ mọi lý trí.
Chỉ khi hơi thở đan cài vào nhau, chỉ khi hai cơ thể thật sự sít gần, những cảm xúc bị đè nén mấy ngày qua mới hoàn toàn bùng nổ.
Mạnh Ly cũng vậy.
Cô đã quen với việc chỉ có một mình, cũng đã quen với việc tự lập cả trong suy nghĩ lẫn cuộc sống. Cô không cần bạn đồng hành, thậm chí đôi khi còn rất hưởng thụ sự cô độc này. Mấy ngày nay, dì Trương đều đến nấu cơm cho cô, sợ cô buồn chán nên luôn ở lại nói chuyện phiếm với cô sau bữa ăn. Nhưng dù vậy, cô vẫn không khỏi mong chờ tin nhắn từ Cận Thời Dược.
Thật lòng mà nói, cô không thích trò chuyện lắm, cũng hiếm khi tâm sự với ai. Ngay cả người bạn thân nhất của cô, cả hai mỗi đứa một nơi khi vào đại học, nhưng chỉ thỉnh thoảng gửi đôi ba lời hỏi thăm cuộc sống hiện tại của đối phương.
Thời còn đi học, cô bận đi làm thêm. Sau này lại bận rộn với công việc soạn giáo án tẻ nhạt và đối phó với đám trẻ con nghịch ngợm, thế nên làm gì còn sức buôn chuyện với người khác. Hơn nữa, cô cũng cảm thấy loại chuyện này quá lãng phí thời gian và vô bổ.
Người thường xuyên liên lạc với cô nhất chính là phụ huynh học sinh. Nhưng sau mỗi đợt tốt nghiệp, cô đều sẽ xóa thông tin liên lạc của những người đó như chưa từng quen biết.
Chưa kể sau khi từ chức, cô đã lập tức xóa bỏ hầu hết đồng nghiệp trong trường, chỉ để lại một số người có quan hệ khá tốt, nhưng cũng chỉ nằm chết trong danh bạ mà thôi.
Lúc ấy WeChat chỉ giống như một vật trang trí.
Nhưng sau khi kết hôn với Cận Thời Dược, thông báo tin nhắn WeChat của cô vang lên không ngừng. Cô dần trở thành kẻ "cắm đầu" trong truyền thuyết, suốt ngày ôm khư khư điện thoại trên tay.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, cô không cảm thấy khó chịu, cũng không cảm thấy việc này nhàm chán hay không cần thiết.
Thậm chí đôi khi nghe thấy âm thanh thông báo của WeChat, cô sẽ vui mừng ra mặt, nóng lòng cầm điện thoại lên xem.
Rồi mãi đến lúc này nhìn thấy anh, cô buộc phải thừa nhận một điều mà bản thân luôn cố tình xem nhẹ.
Những ngày qua, anh đã xâm nhập vào thế giới của cô, làm đảo lộn trật tự yên bình vốn có của nó.
Cô nhớ anh.
Muốn được trò chuyện với anh, muốn được gọi video cùng anh, muốn được gặp anh.
Cũng muốn, thân mật với anh.
Giống như giờ phút này.
Cô chủ động bám vào vai anh, tiếp nhận nụ hôn không mấy dịu dàng. Nào ngờ lại nghe thấy anh thì thầm vào tai mình bằng chất giọng khàn đặc: "Mạnh Ly, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị em tra tấn đến chết."
Anh hơi nghiến răng, như là hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
"Em đến tìm anh lại thành tra tấn anh?"
Mạnh Ly đón ý nói hùa mà mở miệng: "Thôi được, em về đây, không tra tấn anh nữa."
Cô rất giỏi chơi trò gợi lên du͙© vọиɠ rồi bỏ chạy, nói muốn rời đi nhưng vẫn không quên dùng đầu lưỡi liếʍ vào khóe môi anh.
Sau đó đẩy anh ra, chỉ có điều chưa kịp xoay người thì cổ tay đã bị một bàn tay to giữ chặt. Mạnh Ly cảm thấy trời đất quay cuồng, cho đến khi dính lưng chiếc giường mềm mại.
Cận Thời Dược dùng một tay kéo cổ áo, dễ dàng lột bỏ áo trên người mình, cánh tay rắn chắc, từng thớ cơ cuồn cuộn căng ra.
Dáng người của anh quả thật không có gì để bàn cãi, điểm này Mạnh Ly đã sớm lĩnh ngộ. Chẳng qua là cách xa vài ngày, bất chợt đập vào mắt nên cô không dám nhìn thẳng.
Ngay tại khoảnh khắc cô quay đầu tránh đi, anh liền cúi xuống hà hơi nóng vào tai cô: "Sao em có thể trêu chọc người khác như vậy hửm?"
"Không phải anh trách em tra tấn anh à?" Mạnh Ly cố ý đẩy mặt anh ra.
Cận Thời Dược trở tay nắm lấy tay cô đưa lên môi, dịu dàng đặt xuống ngón tay cô một nụ hôn nhẹ, rồi lại tức giận cắn một cái: "Anh đáng bị em tra tấn, cũng thích bị em tra tấn."
Trước khi cô đến, anh đã thật sự bị lăng trì.
Cô nói muốn đi tắm, kết quả là biến mất không thấy tăm hơi, không trả lời tin nhắn cũng không trả lời điện thoại. Thế là anh gọi điện thoại cho dì Trương, hỏi Mạnh Ly đang làm gì. Dì Trương bảo làm cơm xong thì rời đi nên không biết tình hình của cô.
Sau đó, trong khoảng thời gian hơn một tiếng ngắn ngủi này, anh đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, mà khả năng nào cũng đều tệ hại.
Chẳng hạn như bị trượt chân hoặc ngất xỉu khi đang tắm.
Hoặc cũng có thể, là cô không muốn để ý đến anh.
Những khả năng này khiến anh vừa đau lòng vừa lo lắng, rồi lại đứng ngồi không yên. Cảm giác hệt như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Thế này còn không phải là tra tấn thì là gì?
Cho đến khi cô gõ cửa phòng anh, bất ngờ xuất hiện trước mặt anh.
Chỉ khi đó linh hồn và trái tim treo lơ lửng bấy lâu của anh mới trở lại vị trí ban đầu, hết thảy bất an và sợ hãi mới dần được tiêu tan.
Chẳng qua là, anh thật sự thích bất ngờ nhỏ mà cô cố tình tạo ra.
Trước khi cô đến, anh đã trải qua bao nhiêu tra tấn cùng dày vò. Ấy vậy mà khi cô xuất hiện, hạnh phúc trong anh như vỡ đê, tuôn trào chẳng khác gì thác lũ.
Suy cho cùng, cảm xúc của anh vĩnh vĩnh bị cô dẫn dắt.
Từng ấy năm qua, anh luôn thông qua nhật ký trên Tiểu Hồng Thư của cô để biết tình hình hiện tại cũng như suy đoán tâm trạng cô.
Cô thích đăng những chi tiết nhỏ nhặt về cuộc sống hàng ngày của mình, chẳng hạn như thời tiết, ùn tắc giao thông, những món ăn ngon hoặc cần nên tránh, một số bộ phim hay dở mà cô từng xem.
Cô cũng thích đăng một số nội dung gay gắt và tiêu cực. Chẳng hạn như phỉ nhổ cách cư xử đáng khinh của một giảng viên thuộc chuyên ngành nào đó khi vào đại học. Khó chịu về những khách hàng khó ưa mà cô gặp phải khi làm việc bán thời gian. Than thở một số phụ huynh thường gây khó dễ như thế nào, học sinh không vâng lời ra làm sao, không thích công việc này đến mức nào, v.v.
Chỉ cần anh có thời gian đều sẽ vào trang cá nhân của cô, nếu không có bài đăng nào mới, anh sẽ xem lại các bài đăng trước đó.
Anh sẽ ghen tuông khó chịu bởi vì cô đăng bài nói ngày nào cũng có đàn anh trong khoa tặng trà sữa cho cô, sẽ bởi vì hai chữ đơn giản "Phiền thật!" mà lo sốt vó liệu có phải cô đã gặp chuyện gì không hay rồi không. Mà anh, chỉ có thể sắm vai là người qua đường trên mạng, nói vài ba câu quan tâm chưa chắc cô đã để mắt đến.
Mỗi một lời nói, mỗi một hành động của cô đều sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh suốt cả ngày hôm đó.
Dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Không có cách nào, thật sự không có cách nào thay đổi được.
Vì không còn cách nào khác, nên chỉ có thể cúi đầu nhận thua.
Nghĩ tới đây, nội tâm của Cận Thời Dược ít nhiều cũng có chút không thoải mái, anh cắn môi cô mạnh hơn.
Hôm nay Nam Thành trái gió trở trời, cô mặc áo len trễ vai phối với quần jean, ống quần jean bị ướt một mảng.
Chiếc áo len ôm sát cơ thể, làm tôn lên đường cong quyến rũ của cô, vòng eo thon gọn có thể ôm hết bằng một tay.
Cận Thời Dược móc ngón tay vào cổ áo của cô rồi kéo xuống, đầu anh cũng cúi xuống theo. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, l*иg ngực phập phồng không ngừng.
Bàn tay anh vén góc áo đang nhét vào cạp quần của cô, ngón tay hệt như một con rắn linh hoạt len lỏi vào bên dưới.
"Hết chưa?"
Anh ngậm nụ hoa trong miệng, đầu lưỡi đảo quanh vài lần.
Dù hỏi như vậy, nhưng lòng bàn tay anh không cảm nhận được xúc cảm dày cộm của đồ vật kia.
Mạnh Ly đương nhiên biết anh đang hỏi cái gì, đùi non bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà co rúm lại. Nhưng cô không có trốn tránh, sau khi thích ứng liền chủ động ôm khuôn mặt đang vùi trong ngực mình. Cô nâng mặt anh lên, tìm kiếm đôi môi mềm mại nóng hổi.
Mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Nụ hôn của anh có khi gấp gáp, có khi chậm rãi thưởng thức một cách có quy luật và kỹ thuật. Rõ ràng trong mấy lần hôn trước, anh vẫn còn vụng về mà cắn môi cô đến phát đau. Nhưng giờ đây chỉ sau vài nụ hôn, cô đã hoàn toàn bị hạ gục.
Trong cơn mê loạn, không hiểu sao cô bỗng hỏi một câu: "Anh đóng cửa chưa?"
"Đóng rồi." Giọng nói của anh khàn đi trông thấy.
"Nhất định là vẫn chưa!" Nội tiết tố trong cơ thể cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tiết ra mãnh liệt, dẫn tới cảm xúc không ổn định, cô điên cuồng đẩy ngực anh: "Anh mau đi đóng cửa đi."
Cận Thời Dược không lên tiếng, mà thay vào đó là quàng một tay qua vai cô, tay còn lại đỡ mông cô, ôm cô đi về phía cửa.
Lưng trần áp vào tấm cửa lạnh lẽo, khiến cô không khỏi rùng mình. Cận Thời Dược lót tay ở sau lưng cô, trấn an mà vuốt ve hai cái, như là phác họa rãnh lưng tuyệt đẹp của người phụ nữ.
"Cửa phòng đóng rồi."
Anh hôn lên cổ cô, hơi thở đυ.c ngầu nóng hầm hập: "Nhưng cửa của anh khó mà đóng lại được."
Phản ứng trì độn một hồi, cô mới hiểu được hàm ý trong đó, chỉ biết mím môi đỏ mặt nhìn anh.
Anh hư đến mức muốn đoạt mạng cô, tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ chút xấu hổ cuối cùng của cô.
"Em có biết mấy ngày nay mỗi lần gọi video với em, anh nhẫn nhịn cực khổ thế nào không?"
"Nhìn một cái là có phản ứng."
"Sao vợ anh có thể mê người đến thế nhỉ?"
"..."
"Không phải em nói muốn ăn kem sao?"
"Chỗ anh có cây kem không lạnh, có muốn ăn không?"
"..."
Mạnh Ly không nghe nổi nữa, theo bản năng muốn che miệng anh lại. Ánh mắt của người đàn ông vừa thâm thúy lại tà mị, rõ ràng trông rất giống một tên lưu manh càn rỡ. Nhưng đi kèm với một đôi mắt ấy, là hành động quá đỗi dịu dàng.
Càng ngày anh càng hôn giỏi hơn. Luôn quan tâm đến cảm xúc của cô ở mọi thời điểm, giúp cô xoa dịu căng thẳng.
Nhưng Mạnh Ly không thể quên được cơn đau tàn cuộc sau cái đêm ở Los Angeles.
Cô gần như nhíu mày theo phản xạ.
Thế nhưng điều đang chờ đợi cô, dường như là một cảm xúc bất ngờ khác.
Giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển bao la, mỗi khi sóng đánh ập đến, nó hết chìm rồi lại nổi, nhưng cuối cùng vẫn sống sót sau tai nạn.
Mạnh Ly nằm bò trên vai anh, không nhịn được mà cắn loạn vài cái.
Giống như đang phối hợp với tiết tấu của anh, lúc mạnh lúc nhẹ.
Đầu óc cô trống rỗng trong nháy mắt, thậm chí còn không biết mình đã về giường khi nào.
Khách sạn anh ở đều là khách sạn năm sao, nệm trong phòng tổng thống mềm mại đến mức vừa nằm lên đã lún xuống, êm dịu như tiếng nước chảy róc rách, hay như áng mây phiêu bạt trên bầu trời.
Mạnh Ly choáng váng mụ mị, như là mộng du, không hề tỉnh táo một tí nào. Rồi cô bỗng hoảng hốt trợn tròn mắt, anh đang quỳ gối trước người cô, áp môi vào mu bàn chân cô. Khi anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ấy ngập tràn sự chiếm hữu cùng thâm tình, hệt như đang quỳ trước một tín đồ thành kính nhất.
Cô đột nhiên duỗi chân đá anh.
"Không thoải mái à vợ?" Anh không nhúc nhích.
"Trướng." Cô nuốt khan.
Thái độ hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Đáp án có vẻ không cần nói cũng biết.
Anh cười khẽ, ghé sát tai cô hòng châm lửa: "Không có cách nào khác, vợ cố chịu đựng nhé."
...
Mạnh Ly rõ ràng đã mệt lả, nhưng cô không buồn ngủ chút nào.
Đôi mắt khép hờ, dưỡng sức một lúc rồi từ từ chống người ngồi dậy. Cô quấn chăn mỏng quanh người, làm bộ bước xuống giường.
Cận Thời Dược nâng cánh tay lên, vuốt ve tấm lưng mịn màng trơn nhẵn của cô: "Em đi đâu?"
"Em muốn hút thuốc."
Mạnh Ly khàn giọng, câu đầu tiên cô nói không phải là uống nước mà là tìm thuốc lá.
Cận Thời Dược phì cười: "Em có mang theo hả?"
Mạnh Ly do dự gật đầu: "Chắc là trong túi xách vẫn còn."
Cận Thời Dược vòng tay từ sau lưng ra trước người cô, nhéo yêu vài cái. Sau đó anh cũng ngồi dậy, với tay nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, lau đi thứ thuộc về anh còn dính trên ngực và bụng cô.
Anh xuống giường, tìm kiếm xung quanh thì tìm thấy túi xách bị rơi ở cửa. Mở ra nhìn, bên trong quả nhiên có một bao thuốc lá nữ và một chiếc bật lửa nhựa.
Trong hộp vẫn còn vài điếu thuốc.
Mạnh Ly cầm lấy, lấy ra một điếu thuốc đưa lên môi, Cận Thời Dược rất tự giác châm lửa giúp cô.
Mạnh Ly một tay cầm chăn bông che trước ngực, tay còn lại cầm điếu thuốc, dựa lưng vào đầu giường.
Cô rít một hơi rồi nhả khói, đang định gạt tàn thuốc, nào ngờ cổ tay đã bị Cận Thời Dược giữ lấy. Anh đưa bàn tay đang cầm điếu thuốc của cô lên môi mình, thuận thế ngậm lấy, cũng rít một hơi.
"Anh không biết hút thuốc mà ham vui gì chứ?" Mạnh Ly cố ý trêu chọc anh.
"Ai nói anh không biết?"
Sau khi rít một hơi, Cận Thời Dược nuốt khói thuốc vào phổi, làn khói chậm rãi phả ra từ mũi khi anh nói chuyện.
Rít thuốc nhả khói, xuyên qua làn khói trắng mờ ảo, đôi mắt anh càng thêm thâm trầm, càng thêm quyến rũ. Nét đẹp tà mị không sao đỡ nổi.
"Đừng có nói là anh cố tình tập luyện đấy nhé?" Mạnh Ly cả kinh.
So với vẻ ngây ngô vụng về lần trước, lần này quả thật trông anh thành thạo không ít.
Cận Thời Dược không tỏ ý kiến.
Mạnh Ly nhất thời không nhịn được cười, vòng tay qua cổ anh: "Sao anh có thể đáng yêu như vậy hả?"
Đáng yêu đến mức ngốc nghếch.
"Không phải em nói em thích đàn ông biết hút thuốc sao?" Cận Thời Dược nhướng mày.
"Em nào có..." Cô bỗng nhớ đến cái hôm mình trêu anh, cảm thấy vừa buồn cười vừa bó tay, và cả một loại cảm giác áy náy không thể giải thích được. Như thể dụ dỗ một học sinh ngoan vào con đường tệ nạn vậy.
Cô sờ nắn khuôn mặt anh, nghiêm túc nói: "Em nói đùa đấy. Anh không cần học, đừng hút thuốc làm gì, không tốt cho sức khỏe."
Cận Thời Dược hỏi: "Vậy còn em?"
"Cơ thể của em ấy à, không sao cả." Mạnh Ly chẳng mấy để ý mà nhún vai, "Không giống anh..."
"Mạnh Ly." Anh nheo mắt, những khi nghiêm túc là cơ thể toát ra khí thế áp lực nặng nề, "Đừng nói những lời như vậy nữa."
Cận Thời Dược ngồi trước mặt cô, ôm cô vào lòng, chăn bông cũng vì thế mà trượt xuống. Trên nền da trắng nõn của cô loang lổ vết đỏ, anh đau lòng mà xoa lưng cô như vừa rồi, nhìn thẳng vào cô: "Ai nói không sao?"
"Em có biết cơ thể của em hấp dẫn như thế nào không? Có biết anh thích nó đến nhường nào không?" Đầu ngón tay của Cận Thời Dược bắt đầu chu du, "Nếu em không quan tâm, mặc kệ sức khỏe của nó, vậy thì để anh. Anh sẽ quan tâm và chăm sóc nó. Từ giờ trở đi nó thuộc quyền sở hữu của anh, cho nên anh có quyền yêu cầu em đối xử thật tốt với nó."
Anh hết xoa rồi lại hôn, khóe môi nhếch lên: "Đương nhiên, anh cũng sẽ đối xử tốt với nó gấp vạn lần, bất kể bên trong hay bên ngoài."
Nói chuyện đứng đắn chưa được hai ba câu là đã bắt đầu chòng ghẹo. Tại sao trước đó cô không phát hiện anh rất thích nói mấy lời đen tối nhỉ?
"Em đã hút được nhiều năm rồi, không phải nói bỏ là bỏ được." Mạnh Ly đập bộp vào bàn tay không yên phận của anh.
"Nếu em không thích anh hút thuốc, anh sẽ không hút thuốc." Cận Thời Dược chuyển đổi giữa ngả ngớn và nghiêm túc rất thuần thục, giờ phút này lại trở nên đứng đắn, "Về phần em, anh không muốn hạn chế quyền tự do của em. Em có cách giải tỏa áp lực và sở thích của riêng mình. Nhưng anh hy vọng nó có thể được kiểm soát trong phạm vi lành mạnh, được chứ?"
Mạnh Ly nhìn vào mắt anh, cảm nhận rõ sự chân thành trong đó. Anh thật sự suy nghĩ cho cô, thật sự muốn tốt cho cô.
Hóa ra, trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến sự sống chết của cô.
Mạnh Ly đè nén cảm giác rung động trong lòng, làm như bất đắc dĩ mà thỏa hiệp: "Thôi vậy, em không hút thuốc nữa, anh dài dòng quá à."
Mạnh Ly vừa nói vừa muốn ném điếu thuốc vào gạt tàn.
Cô phát hiện, con người anh thật sự rất am hiểu nghệ thuật ngôn từ.
Nói trắng ra chính là tâm cơ, chỉ mới dăm ba câu nói đã khiến cô quyết định bỏ thuốc lá.
Cận Thời Dược đi trước cô một bước, cầm điếu thuốc đang cháy dở trên tay cô rồi dụi vào gạt tàn.
Anh quay đầu mυ'ŧ lấy môi cô: "Ngoan lắm."
Nghe như đang khen thưởng một đứa trẻ con. Mạnh Ly trợn mắt nhìn anh, phản bác: "Ai cần anh hôn em? Em thích thứ gì đó chân thật hơn."
"Thứ gì đó chân thật?" Cận Thời Dược híp mắt, sau đó mỉm cười ẩn ý: "Anh có."
Mạnh Ly rất có hứng thú, đang định hỏi đó là gì. Nào ngờ, giây tiếp theo anh đã ôm eo cô, dễ dàng nhấc người cô lên.
Cứ như vậy mà ngồi xuống.
Hai người gần như rêи ɾỉ cùng một lúc.
"Đã đủ thật chưa?" Anh ấn vào xương cụt của cô.
"Anh..." Mạnh Ly không nói nên lời, thẹn quá hóa giận đánh anh một phát, "Phiền quá đi mất! Thật sự quá phiền!"
Cô vẫn chưa kịp định hình thì anh đã nhấp thêm cái nữa.
Cô không biết phải đặt tay ở đâu, có khi siết lấy vai anh, có khi bấu víu vào thành giường.
Cận Thời Dược nâng mí mắt, thưởng thức biểu cảm lúc này của cô. Nhìn cô ngửa đầu ra sau, đường cổ thiên nga duyên dáng hiện ra trước mắt, khó chịu mà cắn môi thở dốc.
"Vẻ mặt này của em đâu có giống phiền." Anh đùa giỡn.
Mạnh Ly giống như một con mèo con khó tính, giương nanh múa vuốt muốn cào anh.
"Ding dong!"
Chuông cửa bất ngờ vang lên đúng ngay lúc này.
Theo sau là vài tiếng gõ cửa.
Mạnh Ly giật mình, cũng tỉnh táo vài phần.
Cô dựa hẳn vào ngực anh, còn không quên cắn vào cổ anh một cái: "Thật sự có một em gái nào đó đến gõ cửa phòng anh sao?"