*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nơ
Chú thích có hình ảnh sẽ để cuối chương, chú thích không có hình ảnh sẽ để ngay bên dưới đoạn cần chú thích. Nếu bạn nào không thích có thể lướt qua hoặc drop tại đây giúp mình nhé.
- ------
Thời điểm Cận Thời Dược bước ra khỏi buồng lái thì Mạnh Ly đang chau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, sắc mặt rất tệ, trông có vẻ không vui.
Anh bước tới hỏi: "Sao vậy em?"
Giọng nói của anh ngay lập tức kéo Mạnh Ly trở về thực tại, cô gần như theo bản năng khóa màn hình điện thoại, cất vào túi xách, nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi nhoẻn miệng cười: "Không có gì, em xem vài đoạn video trên mạng ấy mà. Chúng ta xuống thôi."
Cận Thời Dược thừa biết cô đang cố gắng che giấu điều gì đó, nhưng anh không vạch trần mà chọn cách giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Anh cầm lấy túi vải trên đùi cô: "Anh cầm giúp em."
Mạnh Ly lắc đầu: "Không sao, em tự làm được..."
Còn chưa nói xong, Cận Thời Dược đã trực tiếp cầm túi vải của cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối: "Nặng lắm, để anh."
Anh cầm lên rồi đeo vào vai, động tác rất tự nhiên.
Thật ra nó không hề nặng chút nào, chỉ có một bộ quần áo. Túi vải hơi căng phồng bị anh đeo ở bên vai, dây đeo làm nhăn bộ đồng phục phi công của anh.
Một người đàn ông cao to đĩnh đạc, mặc đồng phục nghiêm túc thẳng thớm nhưng lại đeo túi vải to nữ tính thế này, ít nhiều gì cũng có chút buồn cười và tương phản. Vậy mà anh không mấy bận tâm, trìu mến nắm tay cô: "Đi thôi."
Một tay anh kéo vali phi công, tay còn lại nắm tay cô, cả hai cùng xuống máy bay qua lối ra hạng nhất.
Các thành viên trong phi hành đoàn lần lượt đi xuống, xe bus chuyên dụng đã đỗ trước máy bay.
"Em ngồi xe này không hay lắm thì phải?" Mạnh Ly có hơi lo lắng, dù sao cô cũng là người ngoài, "Hay để em bắt taxi về."
Cô vừa nói vừa muốn cởi túi xách trên vai anh xuống, nhưng Cận Thời Dược đã giữ cổ tay cô, dẫn cô đến xe bus của phi hành đoàn, nhỏ giọng nói: "Không hay gì chứ? Hơn nữa đâu phải xe hết chỗ ngồi."
Mạnh Ly còn chưa kịp lên tiếng đã bị Cận Thời Dược kéo lên xe.
Họ là người cuối cùng lên xe bus.
Ngay khi bước lên xe, các thành viên khác trong phi hành đoàn liền bày ra những biểu cảm mang đầy ẩn ý sâu xa,
đặc biệt là các tiếp viên hàng không liên tục nháy mắt với nhau.
Mạnh Ly chỉ biết hai nữ tiếp viên hàng không ở khoang hạng nhất, còn những tiếp viên hàng không ở khoang khác thì chưa gặp qua.
Mọi ánh nhìn trên xe đều đang đổ dồn vào cô và Cận Thời Dược, cái nhìn rất thẳng thắn, lộ liễu đến mức làm Mạnh Ly ngại đỏ mặt, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười.
Trái lại người nào đó rất bình tĩnh, kéo cô đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
Túi vải của cô được đặt trên đùi anh.
Một cảm giác kích động dâng trào, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình được ngồi trên xe bus chuyên dụng của phi hành đoàn.
Sau khi mọi người yên vị, xe bus liền lăn bánh.
Cận Thời Dược mở vali phi công, lấy ra quyển nhật ký chuyến bay đưa cho cô.
Mạnh Ly nóng lòng mở ra xem.
Cô đã điền trước thông tin chuyến bay, vì vậy Cận Thời Dược chỉ cần điền vào khung lời nhắn là được.
Trong khung lời nhắn của phi hành đoàn [1],anh đã viết lời thông báo của cơ trưởng: [Rất vui vì chúng ta có thể ngồi cùng một chuyến bay, ngao du giữa biển trời đầy sao và chứng kiến cảnh
đêm lãng mạn này. Hy vọng mỗi ngày đều được như thế.]
Chữ ký: Chồng em, Cận Thời Dược.
Chữ viết của Cận Thời Dược to rõ phóng khoáng, không cứng nhắc, nét bút tuy lười biếng nhưng không cẩu thả.
Nói chung là rất đẹp.
Mạnh Ly vừa nhìn thấy hai chữ "Chồng em" thì vành tai đỏ bừng. Cô mím môi, kiềm chế biểu cảm trên mặt, lật bừa trang tiếp theo thì phát hiện trang này cũng được lấp kín.
Cô xem kỹ thông tin chuyến bay, là chuyến bay đến Los Angeles.
Cận Thời Dược đã điền tất cả thông tin về chuyến bay hôm ấy, không ngờ anh sẽ nhớ rõ thông tin chuyến bay của cô.
Trong khung lời nhắn của phi hành đoàn, anh viết:
[Yes, we are flying on the city of stars.]
[Your own 'City of Stars', đắm mình vào thế giới mộng tưởng.]
Chữ ký vẫn là: Your husband, Jin.
Chữ viết Tiếng Anh lại càng khiến người ta phải thảng thốt, nét chữ liền mạch và thanh thoát, pha chút tông màu cổ điển xen lẫn cảm giác điện ảnh.
Một giáo viên tiếng Anh như cô đây còn phải hổ thẹn nữa là.
Không ngờ anh sẽ tinh tế đến mức này.
Giờ đây, bản thân cô đã không kiềm chế được nữa, mặt mũi đỏ lựng như máu.
Vậy mà Cận Thời Dược còn không ngại "châm dầu vào lửa", sấn đến gần thỏ thẻ vào tai cô: "Em hài lòng chứ?"
Mạnh Ly cầm quyển nhật ký chuyến bay che mặt mình lại, chỉ lộ ra một đôi mắt. Ánh sáng trong xe mờ tối, đèn đường neon ngoài kia như muốn soi sáng đáy mắt cô, lấp lánh ngập tràn ý cười.
Cô không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình nên càng che kín hơn, đột nhiên hỏi: "Anh không tò mò tại sao em biết anh là vị cơ trưởng kia à?"
Cận Thời Dược: "Thế sao em biết?"
Mạnh Ly đáp: "Bởi vì em đã gặp một cô gái trong lúc chờ lên máy bay, cô ấy đã nhìn thấy mặt của anh. Cho nên lúc em đăng bài trên vòng bạn bè, cô ấy đã nhận ra ngay."
Mạnh Ly nháy mắt với anh: "Cô ấy còn nói... Lúc em bị bỏng thì anh có đi về phía em. Vậy em có thể hiểu là, anh đã sớm để ý đến em, biết em sẽ ngồi chuyến bay của anh phải không?"
"Đúng là anh đã nhìn thấy em từ lúc bước chân vào sảnh chờ." Cận Thời Dược trả lời từng ý một, "Nhưng anh không biết hôm đó em sẽ ngồi chuyến bay của anh."
Anh biết cô sẽ tới Los Angeles.
Bởi vì cô đã đăng bài xin giúp đỡ trên Tiểu Hồng Thư, nói rằng sắp tới mình sẽ đến Los Angeles, muốn nhờ cư dân mạng giới thiệu một vài khách sạn giá hạt dẻ cũng như tiết kiệm chi phí.
Anh làm mới khu bình luận hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng thấy được câu trả lời của cô. Cô nói đã đặt khách sạn hai sao mà cư dân mạng giới thiệu.
Cô không nói khi nào sẽ xuất phát, mà lúc đó cũng có một vài chuyến bay đến Los Angeles.
Anh có hỏi cô ở khu bình luận rằng khi nào cô sẽ đi, nhưng cô không trả lời.
Khoảnh khắc ấy anh đã rất lo sợ, sợ bọn họ sẽ bỏ lỡ nhau.
Anh không còn cách nào khác ngoài việc đợi thêm mấy ngày nữa, nhưng cô vẫn không trả lời. Anh liên tục kiểm tra địa chỉ IP của cô, sẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô vẫn ở Nam Thành.
Cho đến khi không thể chờ đợi được nữa, chỉ còn chuyến bay cuối cùng tới Los Angeles trong tháng mà thôi. Anh quyết định đánh cược, đổi chuyến bay với đồng nghiệp.
Và thật bất ngờ, anh đã nhìn thấy Mạnh Ly ở sảnh chờ sân bay. Nỗi niềm vui sướиɠ cùng sự kích động như sóng lớn đánh mạnh vào người anh.
Cô đứng trước máy nước nóng rót nước sôi, đôi mắt nhìn xuống đất, như đang thất thần. Vẫn là một dáng vẻ ngẩn người như trước, tĩnh lặng đến mức không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, nhưng lại thu hút mọi sự chú ý của anh.
Anh trộm nhìn cô.
Ấy vậy mà, một người không bao giờ bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài như cô, lần đầu tiên phá lệ mà nhìn về phía anh.
Anh rời mắt như phản xạ có điều kiện, nhìn thẳng về phía trước, bước chân cũng trở nên cứng nhắc hơn rất nhiều vì căng thẳng.
Cho đến khi tiếng kêu đau đớn của cô bật ra, rất nhỏ. Chúng bị át đi bởi âm thanh rơi cốc cùng tiếng nước chảy.
Trông thấy cô bị bỏng nước sôi, phản ứng đầu tiên của anh là bước nhanh về phía cô.
Chỉ có điều, nhân viên dọn vệ sinh đã đến trước anh một bước. Anh thấy cô xin lỗi rối rít, cũng thấy một cô gái chạy tới hỏi han cô.
Sau đó nữa, cô đi vào phòng vệ sinh.
Anh căn bản không có cơ hội đến gần.
Lý trí trở về. Lúc này anh mới ý thức được, nếu vừa rồi hấp tấp lao tới e là sẽ không phù hợp, chắc hẳn sẽ dọa sợ cô.
Cho nên dù lo lắng cũng chỉ có thể rời đi.
Sau khi lên máy bay, anh hỏi tiếp viên trưởng danh sách tất cả hành khách, tìm được tên cũng như số ghế của cô ở hạng phổ thông. Tiếp đó, anh lại nhờ tiếp viên hàng không đưa tuýp thuốc trị bỏng cho cô.
Mạnh Ly lại hỏi: "Vẫn là câu hỏi đó, làm sao anh biết em thích xem phim gì? Ở khách sạn nào? Tất cả không thể chỉ là trùng hợp đúng chứ?"
Cận Thời Dược cười lắc đầu: "Đương nhiên không phải."
Anh dựa vai mình vào vai cô, cúi đầu nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm hẳn đi: "Em sẽ biết nhanh thôi."
Có lẽ anh sẽ tạo cơ hội để cô tự phát hiện, bởi vì sẽ rất xấu hổ khi phải chính miệng nói ra.
Anh đã từng tìm kiếm tài khoản xã hội của cô trên khắp cõi mạng như một kẻ điên, lần lượt sàng lọc các tài khoản có cùng tên, và cuối cùng cũng tìm thấy cô.
Một lần chú ý, vậy mà kéo dài trong rất nhiều năm.
Mạnh Ly cong môi: "Ra vẻ thần bí gì chứ!"
Nói vậy thôi nhưng cô cũng không gặng hỏi nữa, chuyển chủ đề, nghiêng đầu cười ranh mãnh: "Vậy anh có biết tại sao em bị bỏng nước sôi không?"
Cận Thời Dược lại lắc đầu.
Anh nắm bàn tay bị bỏng của cô, dùng ngón tay vuốt ve chỗ bị bỏng, may mắn là không để lại sẹo.
Mạnh Ly ngoắc tay về phía anh, ra hiệu anh đến gần.
Cận Thời Dược ngoan ngoãn cúi đầu, cô nâng cằm lên, bờ môi hồng ghé vào tai anh, nhẹ giọng nói: "Em sẽ không tỏ vẻ thần bí như anh, mà sẽ nói cho anh biết tại sao em lại bị bỏng. Đó là bởi vì..."
Mạnh Ly cố tình nhả chữ một cách từ tốn chậm rãi: "Lúc đó em mải ngắm anh, bị vẻ đẹp trai của anh làm cho điêu đứng, nên liền không cẩn thận trồng hoa si."
Chỉ là một câu nói đơn giản vậy thôi, nhưng lại có uy lực mạnh đến mức Cận Thời Dược không sao chống đỡ được.
Bởi vì chỉ có anh mới biết, trong từng ấy năm đơn phương, anh luôn hy vọng cô có thể bố thí cho mình một ánh mắt.
Anh chưa kịp ôm cô thật chặt thì cô đã chủ động nhào vào lòng anh, vùi mặt vào ngực anh, như là ngượng ngùng.
Cận Thời Dược phì cười, tiếng cười ngân dài khó kìm nén được sự vui sướиɠ.
Anh ôm cô, dụi cằm vào tóc cô, trong mỗi con chữ đều là sự dịu dàng nuông chiều: "Mỗi ngày về sau đều cho em ngắm, muốn ngắm thế nào thì ngắm thế ấy."
Anh ngừng một chút, giọng điệu trở nên bông đùa: "Nói một hồi lại cảm thấy khuôn mặt này của anh khá có giá trị, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt mới được."
Anh thổi hơi nóng vào tai cô, âm giọng cực kỳ trầm: "Thật ra, ngoại trừ khuôn mặt này, những chỗ khác của anh cũng không tồi. Em có thể tùy ý nhìn, tùy ý chạm vào."
Mạnh Ly bị ngôn từ không đứng đắn của anh chọc cười, bàn tay hung hăng xoa nắn khuôn mặt anh. Anh không hề trốn tránh mà hôn lên cổ tay cô.
Bàn tay nhỏ nhắn chuyển hướng, lần mò qua khe hở giữa cúc áo sơ mi của anh, nhéo nhéo cơ bụng rắn chắc rồi cảm thán: "Quả thật không tồi."
Cận Thời Dược cảm thấy như bị điện giật, cơ thể run lên, thớ cơ bị động chạm mà căng cứng khó chịu. Anh tặc lưỡi, ngăn cản bàn tay làm loạn của cô.
"Không phải anh bảo có thể tùy ý chạm vào sao?" Mạnh Ly hỏi.
Cận Thời Dược nóng người mà liếʍ môi: "Nếu bây giờ em chạm vào, làm nó cương lên, vậy lát nữa sao anh có thể xuống xe được đây?"
Giọng nói lẫn hơi thở đều không ổn định.
Các thành viên trong phi hành đoàn ngồi phía trước nghe thấy tiếng cười của anh thì đều đồng loạt quay đầu lại.
Trông thấy hai người nào đó hết châu đầu ghé tai rồi lại ôm ấp dựa vào nhau.
Cơ trưởng Cận sa vào tình yêu thật sự quá khủng khϊếp.
Thử hỏi ai có thể chống đỡ được một người đàn ông như vậy?
Cho đến khi âm thanh cuộc gọi WeChat đột nhiên vang lên trong bầu không khí yên tĩnh và mờ ám này.
Cận Thời Dược là người đầu tiên chú ý tới, là điện thoại của Mạnh Ly đổ chuông: "Có người gọi điện thoại cho em."
Vừa nói, anh vừa thò tay vào túi xách của cô, sau đó đưa điện thoại cho cô.
Mạnh Ly ngoan ngoãn nghe lời, không sờ lung tung nữa. Nhưng cô vẫn dựa vào ngực anh, cầm điện thoại từ tay anh.
Đèn trong xe tối om, ánh sáng trên màn hình điện thoại được điều chỉnh ở mức sáng cao. Khi cô cầm điện thoại lên, ánh sáng mạnh ngay lập tức hắt thẳng vào mặt. Mạnh Ly vô thức nheo mắt lại, cùng lúc đó tính năng nhận diện khuôn mặt đã được mở khóa.
Cận Thời Dược cụp mắt, vô tình nhìn thấy cuộc gọi WeChat trên màn hình của cô.
Người gọi là Lương Đan.
Nụ cười trong con ngươi hoàn toàn tắt ngấm, bàn tay đang ôm eo cô không khỏi tăng thêm lực.
Lúc này Mạnh Ly đã thích ứng với ánh sáng của điện thoại, cái tên Lương Đan đập ngay vào mắt, phản ứng đầu tiên của cô là rời khỏi vòng tay của Cận Thời Dược, kéo dài khoảng cách với anh, bàn tay che màn điện thoại.
Sau khi ấn nút khóa màn hình, tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng im bặt.
Sắc mặt của Cận Thời Dược vẫn rất tự nhiên, giống như thuận miệng hỏi: "Ai gọi mà em không nghe máy thế?"
Mạnh Ly tỏ vẻ bình tĩnh: "Là bên tiếp thị sản phẩm anh ạ, đợt trước em mua xe thì có kết bạn với bên đó, thỉnh thoảng họ sẽ nhắn tin với gọi điện thoại chào hàng."
Cô phiền não phàn nàn: "Biết là hiện nay ngành nghề nào cũng khó khăn, đặc biệt là buôn bán. Đã muộn thế này rồi vẫn không quên nhiệm vụ. Chỉ có điều, ngày nào cũng gọi điện với nhắn tin thì thật sự quá phiền."
Cô không biết tại sao mình có thể nói dối một cách điềm tĩnh và trôi chảy như vậy.
Cũng chẳng hiểu tại sao phản ứng đầu tiên của mình lại là chột dạ.
Chắc có thể là bởi vì, Cận Thời Dược đã biết cô từ thời phổ thông, như vậy xem ra anh cũng đã biết về quá khứ ngu ngốc giữa cô và Lương Đan?
Cận Thời Dược không vạch trần lời nói dối của cô mà chỉ miễn cưỡng nhếch môi, ngữ điệu thản nhiên, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: "Đúng là rất ảnh hưởng đến tâm trạng."
"Cho nên em mới không trả lời." Mạnh Ly siết chặt điện thoại.
"Ừ."
Cận Thời Dược quay đầu nhìn nơi khác: "Không trả lời cũng tốt."
Trong màn đêm, khuôn mặt anh không có lấy một nét xao động, đồng tử tối đen như mực.
Vừa rồi sau khi cô mở khóa điện thoại, giao diện WeChat hiển thị, hộp thoại của Lương Đan đập thẳng vào mắt anh.
Anh chỉ kịp nhìn thoáng qua, thấy con số 3 [2] đỏ chót trong hộp thoại của Lương Đan, nội dung cuối cùng có thể nhìn thấy là: [Chúng ta nói chuyện điện thoại đi.]
Nói gì nhỉ?
Anh không rõ.
Anh chỉ biết một điều...
Cô và Lương Đan vẫn còn giữ liên lạc.
*
Khi đến trụ sở công ty, Cận Thời Dược cùng phi hành đoàn lên lầu hoàn thành nốt công việc cuối cùng. Mạnh Ly không đi cùng anh mà đề nghị đợi ở bên ngoài.
Cận Thời Dược không nói gì, một mình đi lên lầu.
Mạnh Ly đứng ở chân cầu thang, lúc này mới dám lấy điện thoại ra xem.
Lương Đan đã gửi ba tin nhắn trước khi gọi điện thoại đến.
[Đây là có ý gì?]
[Em chụp được ở đâu?]
[Chúng ta nói chuyện điện thoại đi.]
Mạnh Ly không có trả lời.
Tin nhắn trước đó của Lưu Ngọc Cầm của cũng nằm chết ở đó, bây giờ cô mới trả lời: [Không có, con đã nói với mẹ rồi mà, con với anh ta không còn liên quan gì nữa.]
Khoảng thời gian trước Lưu Ngọc Cầm hỏi cô rất nhiều lần, cô luôn nói như vậy để thoái thác, cho nên hiện tại khó mà lấy lý do khác được.
Tin nhắn vừa được gửi đi, Lưu Ngọc Cầm đã gọi điện thoại tới, Mạnh Ly do dự, cuối cùng vẫn nghe máy: "Con nghe nè mẹ."
"Mạnh Ly, có phải mày đang qua mặt tao không?" Lưu Ngọc Cầm vừa mở miệng đã chất vấn: "Sổ hộ khẩu đột nhiên biến mất. Tao hỏi anh rể của mày, nó nói vợ chồng nó không lấy. Ba mày cũng nói không biết. Những người khác đều không phải, vậy chỉ có thể là mày. Mày lấy trộm sổ hộ khẩu để đi kết hôn với thằng phi công kia đúng không hả!"
Mạnh Ly kinh ngạc.
Không phải Mạnh Tinh mách lẻo.
Cô quả thật đã quên trả lại sổ hộ khẩu.
Làm nửa ngày trời, cuối cùng là do bản thân sơ xuất.
Mạnh Ly khôi phục vẻ bình tĩnh, nói vặn lại: "Con gạt mẹ làm gì? Con lấy sổ hộ khẩu ở đâu được chứ? Lâu rồi con không về nhà, căn bản không biết sổ hộ khẩu được cất ở đâu. Từ lúc con nói muốn chuyển hộ khẩu sang trường học thì mẹ đã giấu đi rồi. Có khi mẹ giấu ở đâu nhưng không nhớ đó chứ."
Giọng điệu của cô cực kỳ tự nhiên: "Còn nữa, con đã nói bao nhiêu lần là con với đối tượng coi mắt kia không hợp nhau, bọn con đã không liên lạc từ lâu rồi. Làm sao có thể kết hôn với anh ta được hả mẹ?"
Lưu Ngọc Cầm hỏi: "Tại sao không hợp hả?"
Mạnh Ly bị hỏi đến mất kiên nhẫn, cố gắng làm cho Lưu Ngọc Cầm hết hy vọng: "Không có cảm giác nên không muốn tiếp xúc. Sau này mẹ đừng hỏi con mấy chuyện này nữa."
Chủ đề thay đổi, Mạnh Ly cố tình ám chỉ: "Mẹ, thay vì đặt hết tâm tư vào con, sao mẹ không tâm đến đứa con gái lớn và con rể ngoan của mẹ đi? Không biết hai người đó có thể kết hôn được không đấy."
Hết thảy những lời này của cô, Cận Thời Dược đúng lúc đi tới cầu thang, nghe rõ ràng từng chữ một.
—--------
Tác giả có lời muốn nói:
Bắt đầu đẩy mạnh một chút, chẳng bao lâu nữa sẽ có biến từ gia đình nữ chính.
Nhưng vào lúc này, chúng ta hãy đau lòng thay anh Cận ba giây.
—--------
[1]: Hành khách sẽ đưa nhật ký chuyến bay cho phi hành đoàn (một người đại diện), trong khung lời nhắn có thể giới thiệu bản thân, sở thích cá nhân, lời chúc v.v. dành cho hành khách.[2]: Số tin nhắn chưa đọc trong hộp thoại (cái này mình lấy bên zalo, WeChat chắc cũng tựa tựa vậy á)