"Vì sao?" Giản Thanh hỏi.
"Anh..." Trình Ôn cúi đầu, ngón tay gầy gò chậm rãi nắm chặt bông quanh người. "Anh muốn… A Thanh ngủ với anh..."
Không lâu lắm đâu, chỉ cần cậu ngủ say không còn nghe thấy tiếng sấm bên ngoài nữa, lúc đó A Thanh rời đi cũng không sao…
Những lời còn lại nhẹ nhàng đến mức gần như không nghe được, nhưng đại khái Giản Thanh có thể đoán được nội dung.
Không biết từ khi nào mà đồ ngốc này lại không muốn rời xa hắn tới như vậy.
Giống như một chú chó con vốn không thân thiết với hắn dần dần trở nên không thể tách rời dưới sự chăm sóc của hắn, điều này khiến nội tâm hắn cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nhưng suy cho cùng thì con chó cũng chỉ là một con chó, chủ nhân sẽ không vì nó yêu mình sâu đậm mà coi trọng nó như một con người.
Giản Thanh mặt không cảm xúc nhìn cậu: “Anh cũng biết tôi và Trình Nhiễm là người yêu, chẳng có lý do gì khiến tôi lại vì anh mà để anh ấy một mình cả.”
"Anh đừng đưa ra yêu cầu vô lý như vậy nữa, cứ ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng suy nghĩ bậy bạ."
Nói xong không đợi Trình Ôn trả lời là Giản Thanh đã rời đi, khi tiếng đóng cửa “lạch cạch” vang lên, chàng trai dường như bị giật mình, đôi vai gầy gò chợt run rẩy.
Sau khi gặp Giản Thanh, Trình Ôn đã trải qua rất nhiều ngày cô đơn trong căn nhà lạnh lẽo này, đối phương tàn bạo hạn chế sự di chuyển của cậu, tước đoạt khả năng sinh tồn tự lập của cậu, không cho phép cậu kết bạn với ai khác, làm cho sinh hoạt trong cuộc sống của cậu chỉ có một người, rồi lại không cho cậu có nhiều hơi ấm của tình yêu, dưới danh nghĩa bị giam cầm, hắn đã làm vô số những điều tàn nhẫn và thờ ơ nhất với cậu.
Nếu là người bình thường thì đã phản kháng từ lâu rồi, nhưng cậu sinh ra đã ngốc nghếch, nhận định một người là cả cuộc đời của mình, dù biết bản thân bị lừa cũng không quay đầu lại, cậu chỉ cảm thấy là do mình không đủ tốt nên A Thanh mới thích Nhiễm Nhiễm chứ không thích cậu .
Khoảng một phút sau, Trình Ôn lảo đảo đứng dậy, bước chân lảo đảo đi đến bên cửa sổ.
Những giọt mưa nặng hạt khiến cửa kính kêu lách tách, khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy Giản Thanh cầm ô đi ra ngoài.
Trình Ôn nhìn thấy hắn lên xe, chiếc Maybach màu đen chậm rãi lăng bánh ra khỏi sân, cậu mím môi, ngón tay thon dài từ từ đặt lên bụng dưới của mình, cơn hoảng sợ khiến nước mắt lập tức lăn xuống, khàn giọng nói: "Bé cưng... "
"Xin lỗi con... Là ba vô dụng... Ba không thể khiến cha thích con... Con có liên quan đến ba nên cha cũng sẽ ghét con theo..."
"Nhưng không sao đâu... Con vẫn còn có ba..."
Ba sẽ rất thích con, rất thích con, ba sẽ thích con như với A Thanh.
Sau mấy ngày giông bão thời tiết cuối cùng cũng khá hơn, buổi tối Trình Ôn đi ngủ vẫn không dám lật người, cậu sợ khi quay lại sẽ nhìn thấy quái vật mặt xanh có răng nanh trong truyền thuyết. Tuy nhiên, cậu không còn bị tiếng sấm ầm ĩ bên ngoài làm sợ đến mức không dám cử động như trước nữa.
Đôi khi, cậu lại thấy tầng hầm đơn sơ và ẩm ướt trước đây khiến cậu cảm thấy an tâm hơn, đó là một căn phòng nhỏ chưa đến năm mét vuông, thậm chí không có cửa sổ, được ngăn cách với mặt đất bằng một lớp xi măng dày, không thể nghe thấy tiếng gió hay mưa bên ngoài.
Liên tục giữ một tư thế trong thời gian dài rất mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ của cậu không tốt lắm, cậu thường thức dậy vào nửa đêm rồi không thể ngủ được nữa mà chỉ có thể nằm bẻ ngón tay đợi cho trời sáng, thuận tiện nghĩ xem khi nào A Thanh sẽ trở lại.
Đã lâu rồi hắn không về.
Cậu không hề nhớ hắn chút nào đâu… Chỉ là đứa bé trong bụng cậu nhớ hắn nên cậu cũng cảm thấy hơi nhớ.