Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 34: Nhiễm Nhiễm đến nhà

"A lô."

"Em đang ở nhà."

“Ừ.” Không biết Người ở đầu bên kia điện thoại nói gì mà nụ cười trên môi Giản Thanh càng lúc càng đậm, hắn cầm điện thoại di động vừa đi lên lầu vừa nói: “Em cũng nhớ anh.”

Dưới ánh đèn sang trọng, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay của Trình Ôn luôn trắng bệch, có lẽ là vì cậu đã ở trong bệnh viện quá lâu không thấy ánh mặt trời, toàn thân cậu cứng đờ cứ im lặng đi theo Giản Thanh, bước đi không phát ra một âm thanh nào.

“Hả?” Vừa mở cửa phòng ngủ chính, Giản Thanh đột nhiên dừng lại: “Bây giờ anh đang trên đường tới nhà em à?”

"Ừ, sao vậy, không chào đón anh sao?" Trình Nhiễm cười nói.

Giản Thanh dừng một chút, sau đó mở cửa đi vào phòng ngủ rồi nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên chào đón rồi, còn bao lâu nữa anh mới đến?"

"Sớm thôi, đợi anh."

"Anh đang lái xe nên không thể nói chuyện được. Hẹn xíu gặp lại."

Nói xong thì điện thoại bị cúp.

Hắn không ngờ Trình Nhiễm lại đột nhiên tới đây, điều này thực sự khiến hắn không kịp phòng bị, Giản Thanh không khỏi cau mày cất điện thoại đi rồi quay đầu nhìn bé ngốc đang đứng ở một bên, nói: "Lát nữa Nhiễm Nhiễm sẽ đến đây, anh ngoan ngoan chờ ở chỗ này, đừng chạy loanh quanh đấy, nhớ kỹ, không được phát ra bất kỳ tiếng động nào hết, hiểu chưa?"

"... Hiểu rồi." Trình Ôn gật đầu, nhỏ giọng đáp lại.

Giản Thanh cảm thấy lời này thực sự có lẽ còn chưa đủ, sau khi suy nghĩ lại bổ sung thêm: "Nếu anh ấy phát hiện ra anh thì sau này anh khỏi sống ở đây nữa."

"..." Trình Ôn cúi đầu thấp hơn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn chân trắng nõn, không nói gì.

Giản Thanh biết cậu nghe được nên không nói tiếp nữa.

Khoảng chừng năm phút sau, chuông cửa vang lên, trước khi đi Giản Thanh vẫn cứ không yên tâm được, hắn bèn kêu Trình Ôn trốn vào nhà tắm.

Thanh niên vừa thông báo xong còn chưa kịp tẩy trang đã vội vàng chạy tới đây, khuôn mặt tuấn mỹ vốn có lại có chút quyến rũ, vừa nhìn thấy Giản Thanh thì cậu ta lập tức lao tới choàng tay lên cổ hắn.

“Thanh, anh nhớ em lắm.”

Trình Nhiễm mặc dù là người mới trong giới giải trí, nhưng có được hậu thuẫn sau lưng từ Boss lớn là Giản Thanh nên khi ra mắt tự nhiên có rất nhiều tài nguyên lớn để lựa chọn, đó giờ cậu ta chưa bao giờ nhàn rỗi, trước đây chỉ cần ở trong thành phố thì gần như mỗi ngày Giản Thanh sẽ đến trường quay thăm cậu ta, nhưng không biết gần đây hắn bận bịu chuyện gì mà hai người đã ba ngày không gặp nhau rồi.

Cậu ta cứ tưởng mình không thích hắn như trong tưởng tượng, chỉ coi trọng thân phận và địa vị của hắn thôi, không ngờ đối phương chỉ mới không dính lấy cậu ta vài ngày mà cậu ta ngược lại lại thấy có hơi nhớ.

“Không phải vừa nói trên điện thoại rồi sao?” Giản Thanh cưng chiều véo chóp mũi thẳng tắp của cậu ta, cười nói.

“Nhưng anh nhớ em lắm mà.” Trình Nhiễm vùi trong lòng hắn không chịu buông tay, còn mở to mắt tủi thân nhìn chằm chằm hắn.

Giản Thanh không ngờ đóa hoa sen thanh khiết gần bùn không tanh mùi bùn chỉ có thể nhìn chứ không dám vấy bẩn này khi đυ.ng phải chuyện yêu đương còn biết cả làm nũng, hắn dở khóc dở cười, đồng thời cũng cảm thấy rất mới mẻ, tốt hơn đồ ngốc vụng về chất phác trên lầu kia gấp mấy lần.

“Được được, chẳng phải bây giờ đã gặp được rồi ư?” Giản Thanh dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, “Có mệt lắm không? Để em pha cho anh tách trà, anh ngồi trên sô pha chờ một lát nhé.”

“Anh không khát.” Trình Nhiễm túm lấy tay hắn, tầm mắt đảo qua đồ trang trí xa hoa trong nhà, đôi mắt hơi sáng lên, “Đây là lần đầu tiên anh đến nhà em, em không dẫn anh đi tham quan một vòng sao?”

Biệt thự rộng hơn và sang trọng hơn cậu ta tưởng tượng nhiều.

"Không cần vội, từ giờ đây sẽ là nhà của anh, anh muốn đi xem bất cứ lúc nào thì đi. Hôm nay anh đi làm hơi mệt, lại đây ngồi đi, em bóp vai cho anh." Giản Thanh lặng lẽ chuyển đề tài, sau đó kéo người đi về phía ghế sofa.