Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 32: Bác sĩ tâm lý

Lần này Trình Ôn tình nguyện vâng lời vì cậu sợ A Thanh không thích mình nữa.

Cho dù vẫn sợ bị bỏ lại nhưng cậu vẫn cứ trơ mắt nhìn theo Giản Thanh bước ra khỏi cửa.

Tiền đề để tư vấn tâm lý là tìm ra nguyên nhân bệnh, quá trình này không dễ chịu cho lắm, không biết từ khi nào đồ ngốc nhỏ này bắt đầu có khuynh hướng tự kỷ, đặc biệt là sau khi sảy thai thì lại càng không muốn nói chuyện, nhưng bác sĩ trước mặt lại yêu cầu cậu nói ra những điều đau đớn nhất trong nội tâm mình.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cậu chính là cơn ác mộng mà cậu hằng đêm gặp phải, cậu nghe thấy tiếng con mình khóc, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không tìm thấy con.

Trình Ôn ngồi trên ghế đối diện với bác sĩ, cúi đầu, vai khom xuống, mấy lần muốn chạy trốn nhưng lần nào cũng kìm lại, rưng rưng nước mắt nhỏ giọng kể hết mọi chuyện.

Bởi vì A Thanh đã nói, anh phải khỏe lên thì tôi mới thích anh.

Hai tiếng sau, cửa phòng khám mở ra, Trình Ôn tạm thời bị giữ lại bên trong, Giản Thanh biết được kết quả chẩn đoán từ miệng bác sĩ Lâm.

"Cậu Trình vốn là người nhạy cảm, trong lòng thiếu tình thương nên vô cùng bất an. Cộng thêm việc con mình đột ngột mất đi, cú sốc tinh thần quá lớn dẫn đến ảo giác, đó là lý do tại sao cậu ấy cư xử khác thường như vậy."

“Có thể nói, đứa con trong bụng là chỗ dựa tinh thần của cậu ấy. Đã lâu rồi cậu ấy không thể nhận được hơi ấm và tình yêu thương từ những người thân thiết. Sự xuất hiện của đứa bé đã trở thành hy vọng sống của cậu ấy. Đột nhiên nó không còn nữa... Tất nhiên là khó chấp nhận."

Đây quả thực là kết quả nằm trong dự đoán, nhưng lại nghiêm trọng hơn Giản Thanh tưởng tượng, hắn hơi cau mày hỏi: “Vậy phải làm thế nào mới có thể khiến anh ấy khôi phục bình thường?”

"Vấn đề mấu chốt là ở cậu." Bác sĩ Lâm nói.

"Tôi ư?"

Bác sĩ Lâm gật đầu nói: “Cậu là người thân thiết nhất và quan trọng nhất của cậu ấy, cậu ấy rất quan tâm đến cậu, thậm chí còn rất dựa dẫm vào cậu. Qua cuộc trò chuyện vừa rồi, tôi hiểu rằng bệnh nhân rất sợ cậu sẽ bỏ rơi cậu ấy."

“Đương nhiên, từ bỏ rơi này không thích hợp dùng với một cặp đôi bình thường, nhiều nhất chỉ có thể nói là chia tay. Nhưng đối với cậu Trình mà nói thì cậu không chỉ là người yêu, cậu ấy đã xếp cậu như hàng của người thân, cậu ấy nói với tôi cậu là người tốt nhất đối với cậu ấy ngoài mẹ cậu ấy."

“Nói cách khác, trong trái tim cậu ấy, cậu là tất cả đối với cậu ấy.”

"Trạng thái tinh thần hiện tại của cậu ấy rất không ổn định, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể cậu ấy sẽ hoàn toàn khép kín bản thân, từ đó dẫn đến chứng tự kỷ. Cậu cần cho cậu ấy đủ sự an toàn, đưa cậu ấy làm những việc khiến cậu ấy vui vẻ, khiến cậu ấy cảm thấy thoải mái, cho cậu ấy cảm nhận được sự ấm áp, vậy thì những chuyện khó chịu đó sẽ dần dần bị lãng quên."

Từng là một người ngốc nghếch vui vẻ đơn thuần giờ lại trở thành như bây giờ, trong lòng Giản Thanh cũng cảm thấy khó chịu, hắn thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”

"Cảm ơn."

Nói chuyện xong, đồ ngốc nhỏ rốt cuộc cũng được phép ra khỏi phòng trị liệu, vừa nhìn thấy Giản Thanh, đôi mắt sưng đỏ của cậu lập tức trở nên mơ hồ, "A Thanh..."

A Thanh thực sự không bỏ rơi cậu.

“Anh có nghe lời bác sĩ không?” Giản Thanh mỉm cười đi tới xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.

Trình Ôn gật đầu, một giọt nước mắt lăn xuống gò má nhợt nhạt của cậu.

Có…

“Được rồi, đừng khóc nữa, về nhà thôi.” Giản Thanh ôm cậu, trầm giọng an ủi.