Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 30: Sẽ có em bé khác

Giản Thanh im lặng vươn tay ôm đồ ngốc nhỏ này vào lòng, để cậu dựa vào người hắn mà khóc tức tưởi.

Hắn không ngờ việc mất đi một đứa con lại là một đả kích nặng nề đối với đồ ngốc này.

Đã lâu rồi Trình Ôn không khóc nhiều như vậy, bởi vì Giản Thanh không cho, nên một khi nỗi đau tích tụ lâu ngày sẽ phun ra như thác lũ, cuối cùng đến giọng nói trở nên lạc đi.

Có lẽ vì tiếng khóc quá thảm thiết nên khiến cho trái tim lạnh lùng của Giản Thanh thoáng đau nhói.

Bàn tay thon dài ôm lấy gáy đồ ngốc, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, im lặng hồi lâu, Giản Thanh thấp giọng nói: “Mẹ anh đã rời khỏi thế giới này, nhưng anh còn có tôi mà.”

"Nếu anh thích trẻ con đến vậy, sau này chúng ta có thể có một đứa khác."

Lời vừa ra khỏi miệng, Giản Thanh cũng không có suy nghĩ gì nhiều.

Hắn chỉ nhìn dáng vẻ đau đớn của cậu, cảm thấy không đành lòng nên lại nghĩ đến nội dung cuộc gọi với bác sĩ mà rất bối rối.

Trạng thái tinh thần của Trình Ôn hiện tại rõ ràng là cực kỳ bất thường, ban đầu hắn không hiểu bác sĩ nói gì, tại sao đồ ngốc nhỏ này đêm hôm không ngủ mà hốt hoảng chạy ra ngoài tìm thứ gì đó, còn tại sao lại mở cửa sổ muốn bò ra ngoài.

Bây giờ thì hắn đã biết.

Cậu đang tìm đứa con đã mất của mình, nhưng tìm mãi không tìm thấy nên cậu đã nghĩ nếu trở thành một ngôi sao trên bầu trời thì sẽ có thể ở bên mẹ và con mình.

Khi một người chết đi thì không còn gì cả, vậy làm sao trở thành một ngôi sao cho được?

Chỉ có đồ ngốc này mới nghĩ như vậy.

Nếu lúc đứa nhỏ còn sống Giản Thanh nói với Trình Ôn rằng hắn sẵn lòng nhận đứa bé trong bụng cậu thì đồ ngốc này sẽ vui mừng đến mức quên đi mọi khó chịu trước đây, nhưng hiện tại đã quá muộn.

Vết thương đã thành hình, lúc này cậu vốn không thể nghe lọt được bất kỳ lời an ủi nào nữa.

Trình Ôn thật ra không mạnh mẽ đến thế, nhưng Giản Thanh không bao giờ cho phép cậu yếu đuối.

Chuyện tới nước này, cuối cùng cậu sụp đổ.

Chờ đến khi đồ ngốc đã khóc mệt mỏi thì Giản Thanh ôm cậu lên giường, dưới tình huống này, hắn thực sự không thể để Trình Ôn một mình ở bệnh viện, may là giường trong phòng bệnh đủ rộng nên hắn nằm xuống ngủ cùng cậu rồi ôm lấy cậu vào lòng kiên nhẫn dỗ dành, chẳng mấy chốc hắn đã nghe thấy tiếng thở đều đặn.

Ngủ đến nửa đêm, trong lúc mơ màng Giản Thanh đột nhiên cảm thấy Trình Ôn rời khỏi vòng tay ngồi dậy, hắn giật mình thức giấc, nhìn chằm chằm vào tấm lưng gầy gò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Bé con..." Một giọng nói mềm mại như sáp kèm theo tiếng nức nở vang lên trong phòng, hoang mang như vừa đánh mất thứ gì đó.

Giản Thanh không khỏi cau mày nói: “Anh sao vậy?”

Cậu vừa nằm mơ, mơ thấy một đứa bé trắng nõn mềm mại được quấn trong tã lót màu xanh nhạt bị ném vào một góc hành lang đang khóc lóc thảm thiết, lúc này Trình Ôn vốn không thể phân biệt được thực và mộng, cậu rơi nước mắt hoảng loạn xốc chăn xuống giường tìm kiếm: “Anh nghe thấy bé con đang khóc…”

Tim Giản Thanh đập thình thịch, hắn vội vàng đứng dậy ôm cậu vào lòng: “Anh nghe nhầm rồi.”

"Đã muộn lắm rồi, nhanh đi ngủ đi."

"Anh không có nghe nhầm... Anh nghe thấy mà..." Bé ngốc hoảng sợ lắc đầu, toàn thân run rẩy, mò mẫm nắm lấy vạt áo của Giản Thanh, cầu xin không thành lời: "A Thanh... Đó là con của chúng ta...”

“Anh biết... Anh biết em không thích em bé... Anh sẽ không nói cho người khác biết... Chỉ nói... Chỉ nói là không biết đó là con của ai, cũng không liên quan gì đến em... Em không phải là ba của nó... Được chứ?"

"Anh cầu xin em, để... Để anh tìm em bé... Để em bé ở ngoài, em bé sẽ lạnh..."

"Bên ngoài lạnh lắm..."

Cảm giác đau lòng chết tiệt đó lại xuất hiện, Giản Thanh hít một hơi thật sâu, ôm chặt cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh nghe lầm rồi, anh nghe nhầm rồi, bên ngoài không có tiếng khóc.”

"Đây là bệnh viện, cho dù có đứa bé khóc thì chắc chắn bác sĩ cũng đã đưa nó đi chăm sóc thật tốt, sẽ không để nó bị lạnh đâu."

"Hơn nữa, anh quên mất ngươi mấy ngày trước anh bị ngã, em bé đã rời khỏi thế giới này rồi sao?"

"..." Trình Ôn đột nhiên im lặng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc ngơ ngác nhìn khoảng không trống rỗng trong bóng tối, "Em bé... Em bé đã rời khỏi thế giới này rồi..."

Nếu Giản Thanh dùng cách khác dỗ dành cậu thì còn tốt, nhưng sự thật phũ phàng lại một lần nữa được bại lộ, khiến cho thanh niên vừa tỉnh táo lại lập tức suy sụp, cậu khóc nức nở, nước mắt từng viên lớn lăn dài: “Em bé đã không còn nữa…”

“Không khóc, không khóc, sau này sẽ có em bé khác.” Giản Thanh hơi dùng sức ôm cậu nằm xuống lần nữa rồi thấp giọng nói: “Tôi hứa với anh, chờ khi nào anh khỏe lại, chúng ta sẽ có em bé khác."

Ít nhất tại thời điểm này, Giản Thanh là thật lòng.