Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 20: Đừng có quá đáng

Bên kia nói xong thì cúp máy, nghe âm thanh bận rộn trong điện thoại, Trình Ôn có chút bối rối, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tức giận của Ân Tĩnh Nam.

Người xấu?

Nhưng anh trông không giống người xấu tí nào... Liệu người xấu này có giúp cậu tìm A Thanh không?….

Nhất định là A Thanh nghĩ sai rồi.

“Làm sao vậy? Trên mặt tôi có dính gì à?” Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào mình, Ân Tĩnh Nam buồn cười nói.

“Không có, không có...” Trình Ôn lắc đầu, sau đó đưa điện thoại lại cho anh, khóe môi không giấu được nụ cười, “A Thanh nói lát nữa sẽ đến đón tôi ý...”

“Tình cảm của hai người thật tốt.” Ân Tĩnh Nam không thể giải thích được cảm giác mất mát khi chú cún con yêu quý mà anh nhặt được sắp bị bắt đi.

Trình Ôn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi mắt trong veo chớp chớp, mặt đỏ bừng hưng phấn, nằm trên giường nhìn người kia, nhẹ giọng cảm ơn: “Cảm ơn anh Tĩnh Nam…”

Lý do duy nhất là cậu sinh ra nhìn quá non nớt, trắng trẻo, cao 1 mét 7, trước mặt Ân Tĩnh Nam trông cực kỳ thấp bé, thêm bộ quần áo bệnh viện trên người rộng thùng thình khiến cậu nhìn gầy gò và suy dinh dưỡng, trông rất nhỏ nhắn, Ân Tĩnh Nam cứ để cậu gọi anh là anh trai.

Trình Ôn là đứa nhỏ ngoan ngoãn, luôn làm bất cứ điều gì người khác yêu cầu như vậy đó.

Ân Tĩnh Nam trả lời không cần khách khí, kế đó cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho thư ký rồi hỏi: “Cậu đói không? Tôi sẽ bảo người mang đồ ăn đến cho cậu”

Đã hơn bốn giờ, trong bụng như có con sâu nhỏ, càng lúc càng đói, cậu đã tiêu hóa hết mì bò của bữa trưa rồi, Trình Ôn lặng lẽ nắm lấy vạt áo của mình, đôi tai đỏ bừng, cậu xấu hổ nói: “Nhưng… Nhưng tôi không có tiền.”

Ân Tĩnh Nam ngẩng đầu nhìn cậu, cong môi nói: “Tôi trả tiền, cậu muốn ăn gì cũng được.”

“Cậu muốn ăn gì?”

Trình Ôn suy nghĩ một chút, cố gắng hết sức lựa chọn những thứ rẻ nhất, lí nhí nói: “Hoành thánh nhỏ.”

Mẹ cậu đã dạy cậu từ khi còn bé rằng không được lấy đồ không phải của mình, không được không làm mà đòi hưởng, nhưng mấy hôm nay cậu lại ăn không uống không đồ của người khác... Nếu mẹ cậu biết được trên thiên đường chắc chắn bà sẽ rất giận cậu.

“Hả?” Ân Tĩnh Nam nghe không rõ.

Cơ thể gầy gò của Trình Ôn hơi căng lên, cậu lập tức thay đổi lời nói, “Vậy thì… Cháo trắng cũng được...”

Tốt nhất nên thêm một chiếc bánh hấp nữa, nếu không sẽ ăn không đủ no.

Ân Tĩnh Nam cau mày nói: “Khó trách cậu gầy như vậy.”

Sau đó anh không hỏi gì thêm nữa mà trực tiếp đặt thức ăn của một khách sạn năm sao.

Khoảng bốn mươi phút sau đồ ăn mới đến, từng đĩa được dọn lên, chiếc bàn vuông trong phòng bày đầy hơn mười món ăn, các món ăn được bày biện tinh xảo, nhìn rất đắt tiền.

Trình Ôn nắm chặt đôi đũa do Ân Tĩnh Nam đưa tới, yết hầu lăn hai vòng, không biết xuống tay từ đâu.

“Sao cậu không ăn đi?” Ân Tĩnh Nam cho rằng cậu không thích nó.

Trình Ôn ngẩng đầu nhìn anh, lông mi đen nhánh như chiếc quạt nhỏ khẽ run lên, “Tôi… Tôi thật sự có thể ăn sao...”

“Thật sự.” Ân Tĩnh Nam gắp một miếng thịt bò cho vào bát của cậu, sau đó giúp cậu múc một bát canh gà xương đen.

“Cám ơn… Cảm ơn...” Trình Ôn cẩn thận nhận lấy bát canh anh đưa qua, sau đó mới cầm lấy cái thìa lên uống một ngụm, nước mắt cậu bỗng nhiên rơi xuống, rơi vào trong bát canh thơm phức, làm bắn ra vài giọt nước nhỏ.

Âm thanh nức nở đột ngột truyền đến từ phía đối diện khiến Ân Tĩnh Nam vô thức ngẩng đầu lên, sững sờ khi nhìn thấy những giọt nước mắt trên má cậu thanh niên.

Anh từ khi sinh ra đã là ngậm thìa vàng, sống nhiều năm như vậy, luôn được người khác dỗ dành, chưa từng gặp phải cảnh tượng như vậy, giờ phút này anh chỉ cảm thấy bối rối, không biết phải làm sao, anh buông đôi đũa xuống, ôn nhu hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Trình Ôn nhanh chóng lau nước mắt và nói với giọng run run: “Anh cũng giống như A Thanh... Đều đối xử tốt với tôi...”

Trước đây, A Thanh cũng sẽ giúp cậu múc canh trong bữa ăn, sẽ hỏi cậu thích ăn gì, nhưng đó là chuyện của thật lâu trước kia rồi.

Rõ ràng hai người chỉ mới ở bên nhau được một năm nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ đó gần như đã bị chôn vùi trong quá khứ.

Nhiều khi ban đêm cậu mơ thấy Giản Thanh với vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu tức giận, có những lời nói thực sự rất gây tổn thương, cậu cảm thấy buồn đến muốn khóc, cậu luôn nghĩ rằng mình có thể nhịn xuống được, nhưng thực tế là khi tỉnh dậy, trên mặt cậu toàn là nước mắt.

Có lẽ sau một thời gian nữa, A Thanh sẽ thực sự không cần cậu nữa...

Giản Thanh vốn định buổi tối đi ăn cùng Trình Nhiễm, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Ân Tĩnh Nam, hắn không còn nghĩ gì đến việc đi ăn nữa.

Đồ ngốc kia sao lại ngu ngốc như vậy, có khả năng thật sự sẽ bị lừa đi, nói không chừng ai cho cậu đồ ăn ngon thì liền đi theo người ấy, chẳng phải trước đây chính hắn cũng dùng cách này dụ cậu vào tay, dẫn cậu đi ăn, đưa cậu đi chơi, dỗ dành cậu vui vẻ, như vậy về nhà mới lừa được cậu lên giường.

Nghĩ đến giọng điệu của người trong điện thoại, Giản Thanh liền cảm thấy nóng nảy, câu “Bạn nhỏ Trình Ôn ” ám muội đến như vậy, sao chỉ mới một tháng không gặp mà đồ ngốc kia lại học được cách đi gian díu với người khác rồi?

Sau khi đưa Trình Nhiên về căn hộ của mình ở trung tâm thành phố, Giản Thanh lái xe thẳng đến bệnh viện.

Ân Tĩnh Nam phải tốn rất nhiều công sức để dỗ dành đồ ngốc nhỏ này vui vẻ ăn cơm, gần đây phản ứng mang thai của Trình Ôn đã dịu đi một chút, cậu đã có thể ăn thức ăn có hương vị mạnh hơn một tí chẳng hạn như thịt lợn Đông Pha, thơm ngon ngọt mềm, nước sốt sánh quyện, rất hợp ăn với cơm, đặc biệt nghĩ đến việc chút nữa được gặp A Thanh ăn uống càng thêm ngon, bất tri bất giác liền biến thành một chú mèo con, trên khuôn mặt trắng nõn dính linh tinh nước sốt.

Ân Tĩnh Nam thấy cậu ăn uống vui vẻ, nơi đáy mắt lộ ý cười, cẩn thận rút ra một tờ giấy giúp cậu lau mặt, nói: “Cẩn thận nghẹn đó.”

Lúc Giản Thanh đẩy cửa vào lập tức nhìn thấy một màn này.

Lau mặt cho nhau trong khi ăn có thể nói là hành động thân mật tột đỉnh.

Hắn bước vào mà không gõ cửa, hai người trong phòng đều sững sờ trong giây lát, tay Ân Cảnh Nam thậm chí còn duy trì tư thế giơ lên trong không trung.

Trình Ôn là người đầu tiên phản ứng lại, đồ ăn trong miệng khiến hai má cậu phồng lên, giống như một con chú chuột hamster nhỏ đáng yêu, nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, đặt đũa xuống, đứng dậy đi lên, vui vẻ nhỏ giọng gọi hắn, “A Thanh...”

Cậu muốn tiến tới ôm lấy hắn nhưng lại không dám, đứng cách Giản Thanh vài bước, nhìn hắn đầy háo hức.

Ánh mắt Giản Thanh quét qua người đàn ông chướng mắt trên sô pha, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt dính đầy nước sốt của Trình Ôn, hắn cảm thấy cực kỳ khó coi.

“Có ngon không?” Hắn cười hỏi.

“Ngon... Ăn ngon...” Trình Ôn gật gật đầu, ngây ngô cười theo hắn.

Giây tiếp theo, sắc mặt Giản Thanh đột nhiên tối sầm, khóe miệng cười lạnh: “Trước đây tôi chưa cho anh ăn cơm hay sao? Tôi đã nói với anh lúc ăn cơm đừng có như quỷ đói, dính tèm lem, khó coi chết đi được.”

Trình Ôn sững sờ tại chỗ, sắc mặt trở nên tái nhợt, thất thần nhìn hắn, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Không hiểu sao A Thanh lại đột nhiên mất bình tĩnh với cậu, mặc dù vừa rồi vẫn còn rất rốt…

Bé ngốc cúi đầu, từng giọt nước mắt lớn rơi xuống đất, sau đó cậu lập tức nhớ tới Giản Thanh ghét cậu khóc, tay chân luống cuống vội lau nước mắt: “Đúng... Xin lỗi em...”

“Anh... Anh đói... Nên quên mất. Anh sẽ không như thế này nữa. A Thanh đừng tức giận...”

“Cậu nói chuyện đừng có quá đáng như thế .” Ân Tĩnh Nam không thể tin được người đàn ông này lại đối xử với bé ngốc như vậy lập tức nhíu mày đứng dậy.