Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 18: Cậu ta không cần cậu thì tôi cần cậu

Lục Qua cau mày nói: “Công việc bận thế nào cũng không thể bỏ cậu lại bệnh viện mà không quan tâm được, còn chuyện gì có thể quan trọng hơn vợ và con của mình sao?”

“…” Bé ngốc cúi đầu im lặng, dùng ngón tay trắng nõn như cây hành càng ôm hộp cơm chặt hơn.

Cậu không phải là vợ của A Thanh, A Thanh cũng không muốn đứa nhỏ trong bụng cậu…

Lục Qua cực kỳ bất mãn với người chồng chưa từng gặp mặt của Trình Ôn, nếu không phải bọn họ có lòng tốt chăm sóc thì đồ ngốc này đến cả tiền ăn cơm cũng không có, hơn nữa đồ ngốc này cũng không chủ động xin người khác đồ ăn, không đói chết mới là lạ.

Cậu ấy còn muốn nói thêm gì đó, Tô Lãng Sanh đã vội ngắt lời trước: "Tiểu Ôn, nhanh ăn cơm đi, để nguội sẽ không ngon nữa.”

“Lục Qua, em cũng đến ăn đi.”

Tiếp tục chủ đề này rõ ràng đã không còn ý nghĩa nữa, chỉ làm tổn thương trái tim của đồ ngốc này thôi.

“Cảm ơn anh Tô, cảm… cảm ơn hai người… đợi sau này tôi đi làm kiếm được tiền, sẽ… sẽ trả lại tiền cơm cho hai người…” Trình Ôn nhìn hai người lí nhí nói, đôi mắt đỏ lên giống như một con thỏ.

Tô Lãng Sinh không biết làm gì hơn nhìn cậu cười nói: “Được rồi, bữa nào cậu cũng nói như vậy không thấy mệt sao, đây đều là những món ăn đơn giản thường ngày mà thôi, đồ ăn đều do Lục Qua tự mang đến, cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền, cậu không cần để trong lòng, bạn bè với nhau không tính toán nhiều như vậy.”

“Nếu cậu thật sự để ý đến thế, thì sau này có thời gian mời chúng tôi một bữa cơm thường là được rồi.”

“Cảm… Cảm ơn.” Trình Ôn cảm kích cảm ơn mấy lần, đồng thời mở hộp cơm ra ăn từ miếng nhỏ, nước mắt rơi vào món cơm chiên tôm thơm mềm, ăn vào vừa đắng vừa chát, cũng không biết là mùi vị gì.

Anh Tô sẵn lòng làm bạn với cậu…

Bây giờ cậu cũng có bạn rồi…

Chớp mắt, mấy ngày nữa lại trôi qua, bệnh viện lại bắt đầu đòi tiền thuốc.

Giản Thanh vẫn không đến, gọi điện cũng không được, Trình Ôn càng ngày càng hoang mang, tần suất chạy lên phòng bệnh VIP ở tầng lầu trên cũng càng ngày càng nhiều, cậu ngồi xổm ở trước cửa phòng bệnh VIP mình từng ở trước đây mà chờ đợi, nếu A Thanh đến thì có thể ngay lập tức nhìn thấy cậu.

Cậu ấy nào hay biết, nếu Giản Thanh thật sự muốn đến tìm cậu, sẽ không chút do dự đi đến chân trời góc biển, làm sao có thể để lạc mất cậu trong một phòng bệnh nhỏ bé như vậy.

Chỉ là hắn không để tâm đến cậu mà thôi.

Vào ngày thứ mười lăm bị bỏ lại tại bệnh viện, Trình Ôn cũng không thể đợi được Giản Thanh đến đón cậu về nhà, ngược lại quen biết thêm một người.

Người đó chính là con cháu của quan chức được đưa đến đây sau khi bị tai nạn xe.

Nói đến cũng lạ, rõ ràng vết thương của anh ta không quá nghiêm trọng, vùng đầu và vùng chân bị thương một chút, cuộc phẫu thuật lại rất thành công, nhưng cứ mê man mãi không tỉnh, ngay lúc bệnh viện bắt đầu cảm thấy lo lắng trước áp lực của nhà họ Ân, Ân Tĩnh Nam đã bị một tràng tiếng khóc làm cho tỉnh dậy.

Tiếng khóc không lớn, đó là tiếng khóc đã cố gắng hết sức kìm nén nỗi đau thương, nhưng vì quá đau đớn mà không thể khống chế được những tiếng nức nở, dè dặt cẩn thận như chú chó nhỏ lạc đường, khiến cho người ta rất băn khoăn cũng khiến cho người ta rất đau đầu.

Vết thương trên đầu của anh ta vốn dĩ đã đau, cũng nhờ bên ngoài có người liều mạng làm ồn anh ta nên càng đau hơn, lúc Ân Tĩnh Nam tỉnh lại hoa mắt chóng mặt, toàn thân suy yếu mất sức, nhưng vẫn kéo lê chân phải đang quấn băng gạc xuống giường, khập khiễng đi ra ngoài, muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vừa mở cửa thì đã nhìn thấy một người thanh niên mặc quần áo của bệnh viện đang ngồi xổm bên cạnh tường, ngồi co ro một góc, thân hình rất gầy gò, chôn mặt vào giữa hai đầu gối, đôi vai hơi run lên vì khóc và không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ có một phần nhỏ chiếc gáy nhợt nhạt bị lộ ra bên ngoài.

Ân Tĩnh Nam cau mày hỏi: “Sao cậu lại khóc?”

Người thanh niên lúc này mới nhận ra bên cạnh có người, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn anh ta bằng đôi mắt to sưng đỏ vì khóc, cơ thể vẫn không kìm được mà khóc thút thít.

Ân Tĩnh Nam chỉ cảm thấy đau đầu, đầu lông mày anh tuấn nhíu chặt: “Tôi hỏi sao cậu lại khóc?”

“Tôi… Tôi…” Đôi môi hồng nhạt của Trình Ôn mấp máy vài cái thì mím lại, nước mắt tiếp tục rơi xuống: “Hức… A Thanh… A Thanh không cần tôi nữa rồi…”

“A Thanh là ai?” Ân Tĩnh Nam theo bản năng hỏi.

“A Thanh…” Trình Ôn định nói A Thanh là bạn trai của cậu, nhưng nghĩ lại thì không đúng, ngày hôm đó ở bên ngoài công ty, hình như Giản Thanh và Trình Nhiễm mới là người yêu của nhau, nhất thời cậu cũng không biết bản thân là cái gì: “A Thanh là A Thanh là… Hu hu hu…”

Ân Tĩnh Nam cũng nhìn ra đầu óc của người thanh niên này không được bình thường, chắc cũng đã 18 tuổi, sao lại hành động giống như một kẻ ngốc thế này?

Đoán chừng là con cái nhà nào đó, người lớn không trông coi kỹ để cậu chạy ra ngoài.

Anh ta đỡ lấy cái trán đang quấn băng gạc, thản nhiên dỗ dành: “Được rồi được rồi cậu đừng khóc nữa, khóc đến nỗi đầu tôi cũng đau nhức rồi này, cậu ta không cần cậu thì tôi cần cậu được không?”

Trình Ôn ngây ra một lát, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên nỗi buồn sâu thẳm: “Nhưng… Nhưng anh không phải A Thanh…”

“Tôi chỉ cần A Thanh…”