Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 13: Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa

Lúc này đã hơn mười một giờ tối, các cửa hàng gần khu thương mại đều đóng cửa, trên đường chỉ còn lại lác đác vài bóng người cũng nhanh chóng đi xa.

Ánh sáng đèn đường lờ mờ, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi, thỉnh thoảng có tiếng xe ô tô gầm rú. Trình Ôn ngồi một góc bên ngoài cửa hàng quần áo ở góc đường hẻo lánh, cậu cuộn mình trong tư thế vô cùng bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa hai đầu gối, thân hình gầy guộc khẽ run lên vì lạnh.

Cậu như người vô gia cư không có nơi nào để đi.

Ra ngoài không mang theo chứng minh thư nên không ở khách sạn được, đã muộn thế này cũng không còn chiếc taxi nào gần đó.

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Ôn cho rằng mình đang nằm mơ, cậu hoảng hốt lấy di động ra đặt lên tai, một giọng nói trầm thấp tràn đầy lửa giận lập tức vang lên.

“Anh đang ở đâu?”

Trình Ôn sửng sốt, sau khi xác định mình không nghe nhầm thì đôi mắt đang sưng đỏ do khóc lập tức nóng lên, nước mắt trong suốt nhanh chóng rơi xuống, môi cậu run rẩy nhỏ giọng nói: “A Thanh…”

“Tôi hỏi anh đang ở đâu? Muộn như vậy rồi anh chết ở nơi nào?” Giản Thanh cực kỳ mất kiên nhẫn.

Trình Ôn bị tiếng gầm của hắn dọa sợ, nước mắt rơi xuống càng dữ dội, cậu rụt rè trả lời: “Anh... anh không biết mình đang ở đâu nữa…”

“Gần đó có tòa nhà nào đặc biệt không, chẳng hạn như hình dạng tòa cao ốc hoặc tên.” Giản Thanh kìm nén lửa giận.

“Có rất nhiều cửa hàng…” Bé ngốc nhìn chung quanh: “Nhưng... nhưng anh không đọc được…”

“Vậy anh dùng điện thoại chụp ảnh gửi cho tôi đi.” Giản Thanh nói.

Trình Ôn sụt sịt: “Anh... điện thoại của anh không thể chụp ảnh…”

Lúc này Giản Thanh mới nhớ ra điện thoại mà đồ ngu xuẩn này sử dụng là loại rất cũ còn kém chất lượng, thậm chí không có chức năng chụp ảnh.

“Chết tiệt, ngu ngốc như vậy mà dám chạy loạn, ai cho anh dũng khí đó.”

“Anh ở yên đó đừng nhúc nhích.”

Giản Thanh tức tối mắng một câu rồi cúp điện thoại.

Hắn dựa vào các mối quan hệ nhờ người định vị điện thoại, không mất nhiều thời gian đã có được vị trí chính xác của Trình Ôn, ước chừng bốn mươi phút sau chiếc Maybach màu đen dừng lại ở góc đường.

Trình Ôn ngồi dưới đất quá lâu dẫn đến hai chân tê rần, bụng có lẽ vì bị lạnh lại không ăn được gì nhiều cho nên lúc này từng chút cảm thấy nhói đau. Nhìn thấy thân hình cao lớn rắn rỏi của người đàn ông bình tĩnh xuống xe, nhưng gương mặt tuấn tú đầy vẻ hung hăng đi về phía cậu, có điều cậu không đứng dậy nổi.

Giản Thanh đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống tức giận nói: “Còn không đứng dậy, thật sự muốn qua đêm ở đây phải không?”

“Anh... anh không dậy nổi…” Gương mặt nhỏ của Trình Ôn trắng bệch nhìn hắn.

Giản Thanh cau mày khom lưng bế cậu lên, nghiêm mặt bước đến bên xe.

Trình Ôn ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ hắn, nhìn chằm chằm sườn mặt tinh xảo của người kia nhỏ giọng nức nở nói: “A Thanh... anh còn tưởng rằng em không cần anh nữa…”

“Tôi nói thế khi nào?”

Giản Thanh mở cửa xe đặt người vào vị trí ghế phụ và giúp cậu thắt dây an toàn.

Dọc đường về rất yên tĩnh, tinh thần Trình Ôn căng thẳng đến mức không dám cử động, dáng vẻ tức giận của Giản Thanh thật sự quá dọa người, cho dù cơ thân không khỏe cậu cũng không dám nói.

Sau khi xe lái vào sân biệt thự, Giản Thanh bảo cậu ngồi yên. Hắn xuống xe đi vòng qua mở cửa ghế phụ bế Trình Ôn ra ngoài sau đó đi thẳng lên lầu.

Cơ thể vừa được thả xuống giường lập tức bị đối phương đè hôn một cách thô bạo, Trình Ôn nhanh chóng nhận ra Giản Thanh muốn làm gì. Sau khi hôn, cậu thở hổn hển đẩy l*иg ngực rắn chắc của hắn, nức nở cầu xin tha thứ.

“A Thanh đừng mà…”

Nếu Giản Thanh quan tâm đến cậu hơn một chút, sẽ phát hiện sắc mặt bé ngốc không được tốt, thậm chí đôi môi của cậu trắng đến không còn chút máu.

Nhưng mà trong mắt hắn chỉ có ngọn lửa du͙© vọиɠ đang bùng cháy mãnh liệt, hắn nhìn chằm chằm không cho cậu kháng cự.

“Tôi muốn.”

Từ trước đến nay bé ngốc không có cách nào từ chối hắn, cho dù là lừa gạt hay uy hϊếp, đều bị Giản Thanh ăn sạch sẽ.

Giản Thanh trút hết sự giận dữ vào trận mây mưa này thế nên hành động của hắn thô bạo hơn bình thường, bé ngốc bị giày vò đến sắc mặt tái nhợt, lúc làm xong cảm thấy hình như bụng càng đau hơn.

Cậu nhìn bóng lưng Giản Thanh, cảm thấy trên người hơi lạnh nhưng mà không dám đi đến ôm hắn, chỉ cuộn người lại nhỏ giọng hỏi.

“A Thanh… có phải em rất thích em trai của anh không?”

Được giải tỏa thoải mái, lúc này thể chất lẫn tinh thần của Giản Thanh cực kỳ sảng khoái, chẳng thèm để ý đến chàng trai phía sau như thế nào, hắn kéo chăn đắp lên người nhắm mắt lạnh lùng nói.

“Chuyện giữa chúng tôi không cần anh quan tâm, ngủ đi.”

“Mấy việc hôm nay đến đây là kết thúc, sau này nếu còn dám chọc giận tôi, nhất định sẽ không dễ dàng cho qua như vậy.”

Lông mi của Trình Ôn run lên, mồ hôi lạnh rịn ra khắp thái dương, đau đớn khiến đầu óc vốn không thông minh của cậu càng thêm hỗn loạn, theo bản năng mở miệng xin lỗi.

“Xin... xin lỗi... chỉ là lâu rồi anh không gặp em…”

“Anh... anh ở nhà một mình chán lắm... không có ai nói chuyện với anh... anh có chút sợ hãi nên không nhịn được mới đi tìm em…”

“A Thanh đừng tức giận... sau này anh chắc chắn sẽ không như vậy nữa…”

Cậu đưa tay cẩn thận kéo góc áo của Giản Thanh.