Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 10: Đánh vỡ

Trình Ôn không biết Giản Thanh nói “Không về”, là không trở về ăn cơm hay buổi tối hắn không về ngủ.

Sau khi ăn qua loa vài miếng, cậu ngây ngốc ngồi trên sô pha chờ đợi.

Đã tám giờ rồi mà A Thanh vẫn chưa về.

Qua mười giờ, cửa vẫn như cũ không có động tĩnh gì.

Chờ đến mười hai giờ, mí mắt Trình Ôn không chống đỡ nổi nữa, nằm trên sô pha chậm rãi cuộn mình thành một cục nhỏ.

Cậu giống như bệnh rất nặng, rõ ràng hôm nay ngủ cả ngày, hiện tại lại cảm thấy buồn ngủ...

Mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.

Lúc cậu tỉnh dậy thì trời đã sáng, bên ngoài trời đang mưa tí tách, ánh sáng lờ mờ khiến Trình Ôn có chút mơ hồ về thời gian.

Sau đó mới chậm chạp nhận ra lúc này đã là sáng sớm, đầu óc còn hỗn loạn không biết nghĩ cái gì, cơ thể đã bắt đầu hoạt động theo bản năng, lên lầu xem phòng ngủ và phòng làm việc.

Sau khi tìm xong mới nhớ tới, nếu A Thanh quay lại thì phải có đôi giày mà hắn thay ở lối vào.

Lại ngây ngốc đi xuống lầu xem.

Không có, A Thanh chưa từng về nhà.

Ngay lập tức l*иg ngực cậu tràn ngập nỗi buồn.

Trước kia làm công bên ngoài, mặc dù ngày nào cũng mệt mỏi nhưng cuộc sống rất phong phú, cậu sẽ không nghĩ đông nghĩ tây.

Nhưng bây giờ, Giản Thanh là người duy nhất còn lại trong cuộc đời Trình Ôn, căn biệt thự này quá lớn quá quạnh quẽ, chỉ mình cậu cô độc ở đây không có chút hơi ấm.

Có điều A Thanh không thích cậu chạy lung tung, nên cậu lập tức ngoan ngoãn nghe lời ở nhà chờ hắn trở về.

Cậu chăm chỉ quét tước nhà cửa từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, chờ khi A Thanh quay lại nhìn thấy nhất định sẽ khen ngợi cậu.

Nhưng thẳng đến khi trời tối Giản Thanh vẫn không trở về.

Đã hai ngày rồi.

Chờ lâu làm bé ngốc dần sốt ruột, cơ thể càng ngày càng không thoải mái, luôn muốn nôn, cái gì cũng không ăn được, hôm nay hình như có hơi phát sốt.

Khi cậu bị bệnh sẽ càng yếu ớt hơn so với bình thường, càng nhớ người đó hơn.

Cuối cùng, cậu không thể nhịn nữa gọi điện thoại cho Giản Thanh. Trong khoảnh khắc nối máy, khóe mắt cậu đỏ hoe cố gắng không bật khóc, thật cẩn thận mà đè ép giọng nói hỏi.

“A Thanh... khi nào thì em về…” Anh nhớ em nhiều lắm...

“Tối nay em có về ăn cơm không?”

“Gần đây tôi đang chuẩn bị cho một dự án đầu tư lớn, còn phải tăng ca, hai ngày nay đều ở lại công ty, không có việc gì thì đừng gọi, tôi rất bận.” Giọng của Giản Thanh đều đều nhưng may mắn là không có ý thiếu kiên nhẫn.

Vành mắt Trình Ôn càng ngày càng đỏ, cậu nắm chặt điện thoại nói: “Vậy... Vậy em chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ…”

“Ừm, anh đi ngủ sớm đi.” Giản Thanh nói xong liền cúp điện thoại.

Mấy ngày sau, hai người không nói chuyện điện thoại nữa, Trình Ôn ghi tạc lời nói của Giản Thanh trong lòng, A Thanh bận lắm không thể tùy tiện quấy rầy hắn.

Buổi tối gặp ác mộng tỉnh dậy giữa đêm, cậu chỉ biết cuộn tròn người chặt hơn một chút, mở điện thoại ra nhìn tên của Giản Thanh trên danh bạ, sau đó đỏ mắt tắt màn hình.

Đến ngày thứ tư, đồ ăn thừa trong nhà đã hết sạch, Trình Ôn dùng số tiền còn lại đi siêu thị mua một số thực phẩm tươi ngon, làm bữa trưa thịnh soạn.

Lạp xưởng xào với mộc nhĩ và bắp cải, thăn bò xào ớt cay, khoai tây sợi ngâm giấm và súp nấm nghêu, tất cả đều là những món mà Giản Thanh yêu thích.

Sau khi chuẩn bị cẩn thận, cậu xách hộp cơm giữ nhiệt ra cửa.

Cậu biết công ty của Giản Thanh ở đâu nhưng trước nay chưa từng đến đó bao giờ, cậu chẳng biết chữ thậm chí còn không thể đọc hiểu hết biển báo tại trạm xe buýt. Cậu hỏi một người qua đường mới biết được đi bao nhiêu chuyến xe để có thể đi tới đó.

Lúc này là mười giờ sáng, lượng người không nhiều lắm, phần lớn ghế trong xe đều trống, Trình Ôn tùy tiện chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, căng chặt thần kinh lắng nghe nhắc nhở từng trạm dừng, vì sợ bản thân ngồi quá trạm.

Khoảng nửa giờ sau đã đến công ty của Giản Thanh.

Giản Hoa Entertainment là công ty do Giản Thanh thành lập khi hắn học năm nhất đại học. Giản lão gia đầu tư cho hắn với số vốn đăng ký là mười triệu, coi như vứt đi. Ông còn lạ gì tính tình của con trai mình, lúc học hành luôn cà lơ phất phơ, cả ngày chỉ biết lừa gạt tình cảm của mấy cậu nhóc trong trường. Đời này không thể cứu, đành để hắn lăn lộn bên ngoài, chơi đã rồi thì về nhà kế thừa gia nghiệp.

Dù sao cũng chỉ là một đứa con trai, sao có thể đuổi đi được.

Không ngờ sau khi thành lập, chỉ trong hai năm công ty của hắn đã có chỗ đứng trên thị trường. Bây giờ giá trị đã vượt quá chục tỷ, trở thành huyền thoại sừng sững không thể ngã trong giới kinh doanh ở Bắc Kinh.

Qua chuyện này Trình Ôn biết A Thanh của cậu lợi hại nhất.

Nhìn những tòa nhà cao chót vót trước mặt, Trình Ôn siết chặt hộp cơm giữ nhiệt trong tay, có chút sợ sệt.

Đến rồi cậu mới nhớ ra A Thanh không muốn cho người khác biết mối quan hệ của bọn họ.

Cậu tới đây như vậy liệu A Thanh có tức giận không...

Loay hoay hồi lâu, Trình Ôn lấy hết can đảm đi vào trong, nhưng vừa đến cửa đã bị hai bảo vệ trẻ tuổi chăn lại bên ngoài.

“Làm gì thế?”

Dáng của hai người đều cao lớn cường tráng, vừa nhìn đã biết là người có võ, Trình Ôn bị dáng vẻ dữ tợn của họ dọa tới mức lui về phía sau nửa bước, sợ hãi mở miệng nói.

“Xin… Xin chào, tôi là… Bạn của Giản Thanh… Tôi… Tôi mang bữa trưa đến cho em ấy…”

“Xin hỏi anh có thể để tôi lên không?”

Bảo vệ có tướng mạo anh tuấn nhìn Trình Ôn đánh giá từ trên xuống dưới, buồn cười nói: “Cậu nói đùa à, tổng giám đốc Giản của chúng tôi sao có thể có người bạn như cậu.”

Hôm nay Trình Ôn mặc một chiếc áo len trùm đầu màu đen, tôn lên nước da trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, nhưng quần áo bị xù lông vô cùng nghiêm trọng, nhìn xuống đôi giày trắng ố vàng của cậu, thấy thế nào cũng giống một tên nghèo kiết xác.

Nếu Giản tổng có bao nuôi tình nhân cũng không thể bao nuôi một kẻ như thế này.

“Tôi… Tôi thật sự là bạn của em ấy mà…” Trình Ôn ăn nói vụng về gấp đến đỏ mắt, chỉ có thể nghẹn ngào nói ra một câu như vậy.

Bảo vệ còn lại có vẻ ngoài thô lỗ, lạnh lùng nói: “Vậy làm phiền ngài gọi điện cho Giản tổng. Nếu ngài ấy đồng ý, tôi sẽ cho vào.”

Ánh mắt Trình Ôn tối sầm, cúi đầu nhỏ giọng nói: “A Thanh... Em ấy không cho tôi gọi, em ấy sẽ tức giận.”

“Vậy đi, tôi đi hỏi giúp cậu, xin hỏi cậu tên gì?” Người bảo vệ đẹp trai vừa lấy bộ đàm bên hông ra vừa nói.

Bé ngốc kinh ngạc ngẩng đầu: “Tôi, tôi tên Trình Ôn…”

“Bên đây có cậu Trình Ôn nói là bạn của tổng giám đốc Giản, cậu ta nói muốn gặp cậu Giản, anh xác nhận thật giả một chút.” Bảo vệ đẹp trai thông qua bộ đàm nói chuyện với lễ tân.

Sau khi quầy lễ tân nhận được tin tức nhanh chóng liên hệ đến văn phòng của Giản Thanh, mất khoảng một phút thì bên phía bảo vệ đẹp trai nhận được câu trả lời.

Hắn ta nhìn xuống chàng trai rõ ràng khác với người thường ở trước mặt, cau mày nói.

“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Giản nói không quen biết cậu.”

Đôi mắt trong veo của Trình Ôn trong phút chốc đỏ lên: “Anh… Anh có nhầm lẫn gì không?”

Làm sao A Thanh có thể không biết cậu...

Ngay khi bảo vệ đẹp trai chuẩn bị nói tiếp, người bảo vệ da ngăm bên cạnh nói với giọng điệu không thân thiện.

“Người sai là cậu, cậu tự nhìn bản thân xem là dạng người gì, chỗ nào giống bạn của tổng giám đốc Giản.”

Trình Ôn khẽ khịt mũi, cúi đầu khó chịu.

Cậu biết mình không xứng với A Thanh, A Thanh quá tốt, quá ưu tú, còn cậu vừa ngu xuẩn vừa ngốc nghếch, căn bản không thích hợp đứng cùng hắn...

Chắc A Thanh ngại mất mặt nên không chịu thừa nhận hắn quen cậu...

Trình Ôn ôm hộp cơm giữ nhiệt rời đi, nhưng thay vì về nhà thì cậu đi đến ngồi xuống bồn hoa cách tập đoàn Giản Thiên ba mươi mét, lấy bánh mì cách đêm mà cậu được tặng từ chiếc túi vải trắng mang theo bên người ra ăn.

Hai ngày nay cổ họng có hơi đau, bánh mì khô cằn khó mà nuốt xuống, cậu muốn mở hộp cơm uống một hớp canh nhưng lại không nỡ.

Cậu muốn ở đây đợi A Thanh đi ra, đưa đồ ăn cho hắn xong sẽ lập tức rời đi.

Dù A Thanh có bận công việc đến đâu cũng phải ra ngoài ăn cơm...

Đợi đến khi mặt trời lặn, không ít nhân viên công tác từ bên trong đi ra, Trình Ôn lấy lại tinh thần ngay lập tức, cẩn thận nhìn chằm chằm bên kia. Khi bóng dáng cao lớn của Giản Thanh xuất hiện, liếc mắt một cái Trình Ôn có thể nhận ra ngay, đôi mắt đen đột nhiên sáng lên.

Nhưng mà nụ cười trên khóe miệng của cậu không duy trì được bao lâu, từng chút một biến mất.

Trình Ôn ngơ ngác nhìn chàng trai tuấn tú đang ôm cánh tay của Giản Thanh cách đó không xa, cả hai vừa nói vừa cười rất vui vẻ.

Đó là em trai của cậu, Trình Nhiễm.