Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 4: Hàng chính hiệu

"Nhưng..." Trình Ôn do dự, mặc dù lúc đó tiếng gọi hơi mơ hồ nhưng khi đến gần cậu quả thực nghe được.

Giản Thanh không khỏi cau mày, hắn không biết từ khi nào đồ ngốc này lại trở nên khó khăn như vậy, lúc này sự kiên nhẫn duy nhất của hắn đã cạn kiệt, giọng điệu trở nên lạnh lùng:

“Tôi nói, anh nghe lầm rồi.”

"Tôi và em trai anh chỉ là bạn cùng lớp, anh đang nghi ngờ tôi à?"

"Không có..." Trình Ôn theo bản năng phủ nhận, cả hốc mắt đỏ bừng, cậu muốn nói gì đó nhưng đối phương lại hoàn toàn không muốn cho cậu cơ hội.

"Vậy thì đừng nghĩ đến những chuyện này nữa, làm thế này không dễ thương chút nào đâu. Nếu anh quá rảnh thì hãy tìm việc gì đó để làm cho bản thân, chẳng hạn như đọc sách."

Nói xong một hơi, ánh mắt Giản Thanh khẽ động, như chợt nghĩ đến điều gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười giễu cợt.

"Ối, tôi quên mất, anh hoàn toàn không biết chữ."

Những lời này đầy ác ý.

Trình Ôn vốn sinh ra trong một gia đình nghèo, ba lại mất sớm, lấy đâu ra nhiều tiền cho hai anh em đi học như vậy, cho nên cậu chỉ mới được mấy năm đã bỏ học theo mẹ mở sạp bán bánh xèo ở ven đường từ sáng đến tối.

Khi còn đi học, các bạn cùng lớp kêu cậu là đồ ngốc, cậu biết điều đó nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau buồn khi bị người mình yêu thương nhất coi thường.

Trình Ôn cúi đầu thấp hơn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống mu bàn chân trắng nõn, cố gắng tự vệ.

"Anh sẽ… Sẽ, anh sẽ viết tên mình..."

Và tên A Thanh nữa…

Cậu chưa kịp nói câu cuối cùng thì Giản Thanh đã quay người rời đi, cánh cửa tội nghiệp bị đóng mạnh cái rầm.

Từ trước đến này Trình Ôn chưa bao giờ biết cách đối phó với cơn giận của Giản Thanh, đến bây giờ cũng vậy.

Rõ ràng lúc đầu người đó cười với cậu thật dịu dàng xinh đẹp, nói thích cậu, nhưng không biết từ khi nào lại biến thành thế này.

Trên thực tế, cậu còn có thể đọc thuộc lòng số của A Thanh.

Khi hai người mới quen nhau, cậu cố gắng rất nhiều để ghi nhớ, phải mất vài ngày mới nhớ được.

Cậu biết mình có chút khác biệt với người bình thường, đầu óc hoạt động không tốt, trí nhớ cũng rất kém, sợ lỡ như một ngày nào đó bị lạc, cậu sẽ không bao giờ tìm thấy Giản Thanh nữa.

— Đồ ngốc nhỏ nghĩ, chỉ cần cậu nhớ được số điện thoại của Giản Thanh, có thể viết tên của hắn, cho dù có bị lạc thì cậu vẫn có thể hỏi người ta về hắn, cuối cùng sẽ tìm được hắn.

Điều cậu không biết là khi đối phương có ý định đánh mất cậu, dù cậu có làm thế nào đi chăng nữa thì trong mắt người đó, đó chỉ là một trò hề khiến người ta không biết nên khóc hay cười mà thôi.

Tất cả đều phí công.

-

Tài xế đã đỗ xe trước cửa biệt thự đúng giờ, nhìn thấy Giản Thanh đi ra, nhanh chóng xuống xe mở cửa cho anh.

Giản Thanh mặt không biểu tình lên xe, khẽ cau mày, không biết hắn đang nghĩ gì, tài xế gọi mấy lần hắn mới định thần lại đưa mắt nhìn về phía ghế lái.

“Chú nói gì?”

Tài xế thấy được tâm trạng hắn đang không tốt, đổ mồ hôi lạnh, càng cẩn thận hỏi:

“Cậu chủ, đến công ty ạ?”

“Ừm.” Giản Thanh đồng ý.

Tài xế thở phào nhẹ nhõm, xe từ từ khởi động, dần dần tăng tốc.

Ánh sáng buổi sớm xuyên qua cửa sổ bên hông chiếu vào khuôn mặt được đẽo gọt của Giản Thanh, giống như một bức tượng tinh xảo.

Hắn không hề hay biết, ánh mắt mình về phía trước vô cùng âm trầm, có lẽ vì chuyện vừa xảy ra mà trong lòng hắn vô cớ bực tức, chìm trong suy nghĩ.

Tính toán thời gian, tên nhóc ngốc kia ở bên hắn đã gần một năm.

Mùa hè năm ngoái, khi hắn đang lái xe qua đường Tân Hoa thì tình cờ nhìn thấy “Trình Nhiễm” đang vứt rác bên đường, cậu đang mặc một chiếc áo phông xanh kém chất lượng có logo do công ty bảo hiểm tặng, áo được giặt đến nỗi bạc màu, cậu còn đeo một chiếc tạp dề bẩn thỉu quanh eo, trông có vẻ lôi thôi nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ ngoài thanh tú của cậu.

Đổ rác xong, cậu quay người đi về quán ăn nhỏ nơi mình làm việc.

Khi đó Giản Thanh không thể tin được, làm sao Trình Nhiễm đang du học lại xuất hiện ở đây, hắn kích động xuống xe đuổi theo hỏi thăm rồi mới phát hiện mình đã nhận nhầm người.

Cậu không phải Trình Nhiễm, mà là anh trai của Trình Nhiễm, Trình Ôn.

Trước đó, hắn chưa từng biết Trình Nhiễm có một người anh trai song sinh.

Sau khi trở về anh cho người điều tra thì mới phát hiện được đây là một kẻ mắc bệnh ngốc bẩm sinh.

Cũng không phải cậu bị bệnh, mà là do cơ thể mẹ bị suy dinh dưỡng khi mang thai, khiến Trình Ôn bẩm sinh phản ứng chậm chạp, chỉ số IQ thấp hơn người bình thường.

Kể ra cũng lạ, họ rõ ràng là hai anh em sinh đôi, một người thông minh lanh lợi, còn người kia thì đần độn vụng về, khác nhau một trời một vực.

Cũng may hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, thậm chí giọng nói cũng giống nhau.

Giản Thanh đã thích Trình Nhiễm từ lâu.

Tình yêu tuổi niên thiếu luôn khó quên, huống chi là tình yêu chưa bao giờ có được.

Người đàn ông này rất kiêu ngạo, lại có lòng tự trọng cao, luôn đối xử với hắn như một người bạn, hắn lo lắng rằng làm quá nhiều sẽ phản tác dụng, kể cả những việc như trợ cấp cho việc học của Trình Nhiễm cũng chỉ dám âm thầm lấy danh nghĩa của trường giúp đỡ, cho cậu ta du học miễn phí, được nhận học bổng mỗi năm.

Khi đưa ra quyết định đó, Giản Thanh thật sự cũng không tốn nhiều thời gian suy nghĩ, khi phát hiện ra sự tồn tại của Trình Ôn, trong lòng hắn đã hình thành một kế hoạch.

Hắn sẽ tóm được tên ngốc đó trước.

Trước khi thật sự có được Trình Nhiễm, tìm người thay thế bù đắp số lượng cũng được.

Từ đó về sau, Giản Thanh ngày nào cũng đến ăn ở cái quán nhỏ không có chỗ đặt chân, dùng một chút thủ đoạn đã dễ dàng lừa được tên nhóc ngốc này.

Đưa cậu đến nhà hàng cao cấp dùng bữa, ngắm nhìn vẻ luống cuống của cậu rồi giúp cậu cắt bít tết tao nhã đưa đến trước mặt cậu, dẫn cậu đi du lịch nghỉ dưỡng, xem phim, khu vui chơi giải trí...

Cả đời Trình Ôn chưa bao giờ tới những nơi này, giống như trên đời này chưa có ai đối xử với cậu tốt như vậy ngoại trừ mẹ cậu.

Tên nhóc ngốc đúng là ngu ngốc, ngốc đến mức ngay cả "thích" là cái gì cũng không biết, nhưng sau đó Giản Thanh đã dạy cho cậu, đến bây giờ, cậu thậm chí không cần người dạy cũng biết thế nào là yêu sâu đậm.

Chỉ là người được cậu yêu sâu sắc lại chưa bao giờ biết trân trọng.

Bây giờ đã là cuối tháng năm, nửa tháng nữa Trình Nhiễm sẽ du học ở Anh về.

Nghĩ đến cuộc gặp gỡ sắp tới, tâm trạng Giản Thanh tốt lên rất nhiều, công việc ngày hôm sau cũng diễn ra suôn sẻ.

Một khi hàng chính hiệu quay trở lại, sản phẩm bị lỗi sẽ bị vứt đi... Cho đến lúc đó, có dùng lại sản phẩm cũng không tệ.

Sáu giờ chiều, Giản Thanh đóng máy tính, chuẩn bị tan làm, hắn vừa đứng dậy thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

Hắn đưa lên tai bắt máy.

"Này… A Thanh, cơm… Cơm đã xong rồi. Khi nào em mới về…?"

Giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông phát ra từ loa, nghe rất hay nhưng cậu nói chuyện không liền mạch, nghe thấy rất khó chịu, Giản Thanh cau mày theo phản xạ, trầm giọng nói:

“Chờ chút nữa em quay về.”

“Sau này nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì đừng gọi điện cho em.”

Nói xong anh không đợi bên kia trả lời đã ngắt máy.

Trong biệt thự nhà họ Giản, Trình Ôn đang đứng nấu canh bên bếp trở nên sững sờ, chậm rãi bỏ điện thoại ra khỏi tai, cảm giác rất muốn khóc, hốc mắt cậu đỏ hoe, cố gắng kìm nén nước mắt.

A Thanh bận rộn cả ngày, hẳn do quá mệt nên không muốn nói chuyện với cậu.

Cậu không thể tức giận, cậu nên hiểu cho anh.



Cúp máy không bao lâu, điện thoại của Giản Thanh lại vang lên.

Một dãy số lạ.

Sau khi chần chờ một lúc, giọng nói quen thuộc lại vang lên:

“Là anh này.”

Giản Thanh tức giận gân xanh nổi lên trán, khi trở về nhất định sẽ dạy cho tên ngốc không hiểu được tiếng người một bài học:

"Không phải tôi đã bảo anh đừng gọi cho tôi khi không có chuyện gì sao, anh có thấy vui không?"

Đối phương im lặng một giây, trong giọng điệu đầy nghi hoặc:

“Giản Thanh, em sao vậy?”

“Là anh, anh đã về rồi.”

“Trình Nhiễm?” Sau khi phản ứng lại, đôi mắt phượng xinh đẹp của Giản Thanh lập tức sáng lên, kìm nén giọng nói đầy kinh ngạc vui mừng:

“Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?” Trình Nhiễm mỉm cười hỏi.

Rõ ràng là giọng nói giống tên ngốc đó, nhưng cảm giác nghe được hoàn toàn khác, một người nghe lời vô tội vạ khiến người ta không vui, còn người kia lại tự nhiên phóng khoáng khiến người ta thấy thoải mái.

“Được.” Giản Thanh mỉm cười đồng ý, hoàn toàn quên mất lời mà hắn đã hứa với tên ngốc vừa rồi đang ở nhà.