Đồ Ngốc Thế Thân

Chương 1: Bảo mẫu nhỏ

“Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được đi làm bên ngoài, không được đi làm bên ngoài, chẳng lẽ giám đốc một công ty như tôi còn không nuôi nổi anh à?”

Dưới ánh đèn sáng trưng của phòng khách, Giản Thanh sầm mặt nhìn chằm chằm cậu thanh niên gầy gò trước mắt.

Trước giờ hắn không phải là người thô bạo, nhưng mỗi lần đối mặt với mặt với cái người ngu ngốc này là lại không thể nào khống chế được cảm xúc của mình.

Đã nói với cậu biết bao nhiêu lần, bất kể là lúc nào chỉ cần hắn về đến nhà thì phải nhìn thấy cậu, mà cái người ngốc nghếch này cứ luôn canh hắn đi là lại lén lút chạy ra mấy tiệm ăn nhỏ xíu bên ngoài làm công, khiến cho mình mẩy dơ đến gớm chết được.

“Nhưng mà… Mẹ anh nói không thể ăn không ngồi rồi được, vậy sẽ bị người ta coi thường đó, là một người đàn ông thì phải đầu đội trời chân đạp đất…” Cậu cúi đầu nhút nhát, dùng giọng nói lí nhí đến mức không nghe được mà giải thích.

Đầu óc Trình Ôn bẩm sinh đã thiếu hụt hơn người thường, nói dễ nghe suy nghĩ đơn giản, còn khó nghe thì là ngu ngốc, phản ứng cũng chậm chạp nốt.

Chẳng qua người này sạch sẽ, vẻ ngoài đơn thuần, làn da trắng nõn, đôi mắt đen láy còn trong veo hơn cả mặt nước, nếu so sánh với loài vật nào đó thì ví như con nai vậy, một con nai con thơ ngây.

Dù là vui hay buồn thì đều viết hết cả lên mặt.

Lắm lúc Giản Thanh chạm vào cậu thường nảy sinh cảm giác tội lỗi, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc đối xử tốt với cậu cả, vì suy cho cùng, tên ngốc này chỉ là một thế thân tầm thường không đáng kể mà thôi.

Trước kia để lừa được cậu lên giường hắn mới nói thích cậu, còn bây giờ hắn chẳng còn tha thiết bày ra vẻ mặt tốt lành gì nữa.

Mùi dầu khói thoang thoảng xộc vào lỗ mũi khiến Giản Thanh càng thêm tức tối, hắn cười chế nhạo:

“Anh tự nhìn mình xem, từ trên xuống dưới có chỗ nào giống đàn ông không? Ngu như vậy còn chưa tính, đi ra ngoài làm việc lúc nào cũng bị người ta chèn ép sai vặt, chẳng bằng cứ ngoan ngoãn ở nhà để tôi chơi thêm mấy chập, lúc ấy anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh là được chứ gì.”

Lời hắn nói thật sự rất chói tai, tuy Trình Ôn là người ngốc không thể hiểu hết được ý trong đó, song cậu vẫn có thể nghe ra hàm ý mỉa mai và cả khinh miệt từ giọng điệu của hắn, giống hệt như điệu bộ của mấy đứa trẻ hồi bé mắng cậu là thứ tạp chủng vậy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch càng cúi thấp hơn, rõ ràng cậu không hề làm điều gì sai nhưng vẫn xin lỗi hắn theo thói quen.

“Anh… Xin lỗi.”

“Đi tắm rửa nhanh đi, người anh hôi chết được.” Dáng vẻ vụng về của thanh niên này khác hẳn với người kia, Giản Thanh không muốn nhìn nữa bèn trực tiếp lướt qua người cậu bước lên lầu.

Trình Ôn đứng tại chỗ do dự một chốc rồi cẩn thận cất bước đi lên theo, còn chưa kịp chui vào phòng ngủ mà cửa đã bị đóng sầm lại, suýt chút nữa đã đập vào mũi cậu.

Cậu ngơ ngác đứng ngoài cửa, giây phút đang không biết phải làm sao thì cửa lại mở ra lần nữa, bên trong quăng ra một bộ đồ trùm lên đầu cậu.

“Tắm xong mặc cái này vào.”

Cùng lúc với giọng nói phát ra thì cửa cũng bị dập thật mạnh.

Trình Ôn sợ đến mức run run, cậu lấy quần áo trên mặt xuống, sau khi banh ra mới nhận thấy đây là một cái đầm ren màu đen.

Con trai sao có thể mặc mấy thứ đồ như vậy được chứ.

Cậu cảm thấy xấu hổ quá chừng, nhưng khi nhớ tới thái độ của Giản Thanh thì tủi thân đến hai mắt đỏ hoe.

A Thanh hình như càng ngày càng ghét cậu rồi…

Cuối cùng cậu vẫn nghe lời mà cầm váy vào nhà tắm trong phòng khách, vừa khóc vừa bóp sữa tắm chà người hết mấy lần mới mặc đồ vào.

Sau khi tắt vòi nước cậu không dám khóc nữa, mang đôi mắt ửng đỏ đi gõ cửa phòng, chờ Giản Thanh cho phép mới vặn nắm cửa đi vào.

Trong phòng bật đèn sàn màu ấm mờ ảo, người đàn ông khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng đang ngồi trên giường, hiển nhiên là đã tắm xong, mái tóc vốn dĩ được chải ngược ra sau giờ xõa tung trên vai, cặp chân dài sánh ngang siêu mẫu quốc tế tuỳ ý bắt chéo lên nhau, trên tay cầm tờ báo đang cúi đầu xem.

Ánh đèn vàng nhạt càng làm nổi bật ngũ quan vốn đã ưu tú của hắn, đôi môi mỏng mím chặt, trông rõ là vẫn còn tức giận.

Đa số thời điểm Trình Ôn không làm gì sai cả, nhưng Giản Thanh đã có thói quen trút giận hết lên cậu, người bình thường chắc không thể chịu đựng được hắn từ lâu rồi, chỉ có đứa nhỏ ngốc này, rõ ràng đang buồn vậy vẫn muốn dỗ hắn, sợ của hắn không để ý đến mình nữa.

Cậu lấy hết can đảm bước tới nhẹ nhàng kéo kéo tay áo tắm dài của Giản Thanh, giọng nói mềm mại có hơi khàn khàn vì vừa mới khóc.

“A Thanh… Em đừng giận mà, anh biết sai rồi.”

“Sai ở đâu?” Giản Thanh bỏ tờ báo xuống ngẩng đầu nhìn cậu.

Trình Ôn dừng một chốc rồi nhỏ giọng nói: “… Anh không nên lén trốn đi làm việc.”

Dáng người cậu thon gầy, chiều cao chỉ tầm hơn một mét bảy, đôi vai yếu ớt kia chỉ thoáng bóp mạnh thôi sẽ nát vụn ngay, lúc này cái vẻ nhận lỗi đó khiến Giản Thanh có phần không giận nổi nữa, hắn chỉ thở dài nói:

“Tôi đã nói rồi, anh đi theo tôi thì mỗi tháng tôi sẽ cho anh hai vạn, cả học phí của em trai anh và tiền sinh hoạt tôi cũng sẽ trả cho anh ấy.”

“Nhưng mà…” Trình Ôn nhìn chằm chằm mũi chân mình, miệng rầm rì: “Trên ti vi nói làm như vậy là bao dưỡng ý, là không có tình cảm đâu.”

Cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Giản Thanh, đồng tử đen láy hồn nhiên như một đứa trẻ, xoắn ngón tay ngập ngừng nói.

“A Thanh… Anh không muốn làm cho quan hệ giữa hai đứa mình giống như bao dưỡng đâu.”

Thật ra cậu không tiêu bao nhiêu tiền cả, ra ngoài làm việc cũng là vì để cho em trai có thể sống tốt hơn chút xíu, tiền mà Giản Thanh đưa cho cậu cậu còn chưa từng động vào đồng vào, tính chuẩn bị chờ cơ hội nào đó nói cho hắn.

Giản Thanh muốn bật cười tới nơi.

Trước kia hắn đã từng bao nuôi vài tình nhân, phí bao dưỡng và cả quà tặng tận mấy chục vạn một tháng là chuyện hết sức bình thường, thi thoảng còn đưa luôn một chiếc xe cả trăm vạn, đó mới gọi là bao dưỡng.

Thế mà cậu trai trước mặt này hệt như mèo con chó con ven đường vậy, muốn dụ về nhà cũng chẳng cần tốn công tốn sức, chỉ cần cho ăn là được, mỗi tháng chỉ cho cậu có hai vạn mà đã la nhiều rồi.

Quả nhiên là đồ ngốc mà.

Trong thâm tâm Giản Thanh khinh bỉ, sắc mặt thì lại dịu đi, đôi mắt đang nhìn lên hiện ra vài phần dịu dàng, hắn đưa tay xoa tóc cậu như xoa đầu chó nhỏ, nhẹ giọng nói:

“Đồ ngốc này, tôi là ông xã của anh, tôi cho anh tiền tiêu sao lại là bao dưỡng được, đây là chuyện hết sức bình thường mà.”

“Tôi xót anh phải bôn ba làm việc bên ngoài nên mới không nhịn được mà tức giận với anh. Hay là thế này đi, sau này anh phụ trách chuyện nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị đồ ăn hàng ngày cho tôi. Coi như là bảo mẫu tôi thuê từ ngoài vào, mỗi tháng tôi trả cho anh ba ngàn, anh thấy vậy được không?”

“Vậy chắc không được coi là bao dưỡng đâu nhỉ?”

Còn khuya hắn mới quan tâm Trình Ôn có mệt hay không, chỉ cần có thể giữ gìn chân tay sạch sẽ để cho hắn chơi là được.

Hắn không thích Trình Ôn mang một thân dầu khói trở về, cái mùi ấy khiến hắn buồn nôn.