Trúc Mã Là Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chính

Chương 12

Tổng giám đốc Tiễn nghe vậy, gân xanh trên trán nổi lên.

Ông ấy là mỹ nhân được anh hùng cứu? Hoa hồng? Và bóng bay?

Ông ấy hít một hơi thật sâu và nhìn người con gái ở trước mặt, không học vấn càng không có nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết đến túi xách và lượn lờ đi mua áo quần, đi đâu cũng thấy hứng thú với mấy cảnh tượng đàn đúm sôi nổi.

Sau đó, ông ấy quay đầu lại nhìn đứa em trai cà lơ phất phơ của mình, người suýt chút nữa đã khiến mình tức chết.

Ông ấy đi qua.

Tiễn Nhị đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt chết người đang nhìn mình, vội vàng cúp điện thoại, đặt chân xuống và ngẩng đầu lên nhìn người nọ:

"Anh trai?"

"Làm hư một người còn chưa đủ, bây giờ đến đứa con gái nhỏ của nhà họ Trình mà cũng không tha hả?" Tổng giám đốc Tiễn nới lỏng cà vạt, sau đó nheo mắt nhìn về phía em trai mình. Tiễn Nhị gãi gãi má: "Ừm... Em chỉ là gợi ý một chút thôi."

“Gợi ý? Cái kiểu gợi ý vớ va vớ vẩn như thế mà cũng nói ra được? Chờ cho đến khi Tưởng Tịnh trở về và cho bà ấy biết rằng em đã làm hỏng con gái bà ấy thử xem. Đến lúc đó đừng có trốn khư khư ở trong nhà đấy."

Tiễn Nhị thở dài, nghĩ về Tưởng Tịnh trong quá khứ, dịu dàng và ân cần, nhưng sau khi vào nhà họ Trình được vài năm, bà dần trở nên hung dữ.

"Anh có một cuộc họp, hôm nay hai người bị cấm ra ngoài!" Tổng giám đốc Tiễn nói xong thì bỏ đi.

Tiễn Vưu Vưu oán hận nhìn cha mình, nhưng sau đó bị lườm lại khiến cô ấy co người lại.

Thư ký bên ngoài cảm thấy hai người có vẻ đáng thương, vì vậy anh ta nhìn vẻ mặt của giám đốc Tiễn và thận trọng nói: "Thưa giám đốc, phó giám đốc và Vưu Vưu vẫn còn trẻ người non dạ."

Tuy nhiên, mặc dù đã nói đến như vậy, nhưng ...

Thư ký quay đầu lại nhìn hai người trong phòng làm việc. Nếu có thể, anh ta cũng muốn sống cuộc sống vô ưu vô lo này!

Mỗi ngày chỉ cần ăn uống, vui chơi và tiền sẽ tự chảy vào túi! Không cần phải làm việc đến chết đi sống lại ngày qua ngày, sống một cuộc sống chỉ để kiếm tiền mà lại không có thời gian để tiêu xài!

Thật không may, vì công việc của mình, anh ta không thể nói những điều như vậy. Thư ký đẩy kính lên.

Bước chân của tổng giám đốc Tiễn hơi khựng lại và ông ấy nhìn lại cặp đôi đang rất vô tư trong phòng làm việc. Ông ấy không biết để họ sống như vậy là đúng hay sai, nhưng ít nhất ông ấy cũng không để bọn họ sống một cuộc đời như con gái của nhà họ Trình.

Điều đáng buồn nhất trên đời, là ông nội của mình muốn nuôi dưỡng mình thành một người khác.

Cuối cùng, suýt nữa thì chữa lợn lành thành lợn què(*).

(*) Gốc là hoạ hổ bất thành phản loại khuyển: vẽ hổ thành chó: ví với việc bắt chước không thành, cuối cùng lại chẳng ra cái gì.

"Có chuyện gì vậy, thưa tổng giám đốc?" Thư ký nhận thấy sự mất tập trung của anh ấy.

Tổng giám đốc Tiễn quay lại và tiếp tục bước đi, sau đó nói: "Không có gì."

Trên thực tế, việc này không chỉ có ông ấy biết. Những năm trước, khi ông Trình đưa bọn trẻ đi khắp nơi, do mối quan hệ tế nhị giữa hai gia đình, tinh thần buôn chuyện của mọi người khiến cho sự việc dễ dàng bị chú ý hơn, và đó cũng là lúc mà mọi người nhận ra.

Khi Trình Trừng còn trẻ, hành vi, phong thái và quần áo của cô gần như là giống Đường Hòa như đúc. Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng Trình Trừng đã được ông nội của mình nuôi dưỡng theo hình tượng của Đường Hòa.

Đây là lý do tại sao nhiều người coi thường nhà họ Trình, cho rằng suy nghĩ của họ quá nông cạn. Tuy nhiên, ông Trình có thể đã phải chịu một vài sự sỉ nhục khi làm việc cho nhà họ Đường, vì vậy ông đã không chú ý đến điểm này.

Mà chỉ tập trung vào danh dự của mình.

Có lẽ chính nỗi ám ảnh này đã khiến ông ấy muốn chứng minh cho nhà họ Đường thấy con cái nhà họ Trình không thua kém gì nhà họ Đường.

Nhưng khi ông ấy chọn cách bắt chước thì ông ấy đã thua ngay từ đầu.

Sau đó, ông Trình nhận ra rằng điều đó đã phản tác dụng khi ông ấy đưa Trình Trừng đi cùng, vì vậy đã ngừng đưa cô tham gia vào các buổi xã giao.

Cũng từ lúc đó trở đi, không biết là do gen của Trình Châu quá mạnh hay là do ông Trình đi xã giao một mình thường xuyên hơn nên không quản được cô nữa. Trình Trừng ngày càng lạc lối. Cuối cùng, cô đã hoàn toàn đi vào hướng ngược lại. Khi ông Trình nhận ra điều đó thì cũng đã quá muộn để sửa sai.

Kết quả là bây giờ Tiễn Nhị đang làm đủ thứ chuyện vớ vẩn với hai người nhà của mình!

Tổng giám đốc Tiễn nhấc điện thoại lên. Ông ấy cần nói chuyện với Tưởng Tịnh. Những đứa trẻ không thể cứ bỏ mặc cho chúng mất kiểm soát như vậy được!

Bên kia, Trình Trừng ngẩn người cầm điện thoại, giọng của tổng giám đốc Tiễn?

Nhưng không phải cha cô nói rằng, nhà của Tiễn Nhị vừa được tặng 999 đóa hoa hồng, thậm chí còn kéo dài 99 ngày, gây chấn động cả thành phố sao?

Sau đó, sau đó họ đã chia tay và ly hôn.

Trình Trừng cảm thấy rằng lời đề nghị của Tiễn Nhị có hơi không đáng tin cậy. Cô xoay người đi về, chỉ thấy thầy Trần vừa rồi còn bối rối, lúc này trong mắt tràn đầy sự vui vẻ đang nhìn về phía cô.

Trình Trừng: "..."

Không lẽ là ông ấy nhớ ra rồi?

"Thầy Trần?"

"Trình Trừng phải không? Thầy có nhớ em! Ấn tượng quá sâu sắc!" Trần Tự còn đang định mời cô cùng ăn cơm.

Tim Trình Trừng đập thình thịch, nhưng vào lúc này, một chiếc xe đạp điện nhanh chóng lao về phía bọn họ. Cô vội nhìn sang Quý Mân đang đứng ngoài cùng.

Quý Mân cũng nhìn thấy, đang định bước vào trong thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

"Hãy cẩn thận!"

Quý Mân sững người trong giây lát, giây tiếp theo, một lực tác động vào eo và ngực anh.

Ngay lập tức, anh mất cảnh giác và bị ngã về phía trước.

Sau đó, với hai tiếng va đập, ai đó đã ngã về phía cầu thang, còn đầu gối của Quý Mân thì bị đập xuống đất. Lúc đó, anh bắt gặp đôi mắt mở to của cô, chiếc vòng trên cổ tay anh phát sáng rồi nhanh chóng mờ đi.

Trình Trừng một tay ôm eo Quý Mân, tay kia kéo áo anh ra trước ngực, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn anh.

"Mọi người đang làm gì vậy?" Một giọng nói dịu dàng và hiền lành vang lên với một chút bối rối.

Quý Mân ngước lên và nhìn thấy vợ của thầy Trần. Anh thở dài, cảm thấy cơn đau đầu ập đến, và hạ mắt xuống: "Cô Trình, cô còn định ôm tôi bao lâu?"

Trình Trừng vội buông ra, và Quý Mân đứng dậy. Trình Trừng cũng đứng dậy và phủi phủi quần áo của cô.

Quý Mân chỉnh lại quần áo rồi nói: "Không có gì đâu. Vừa rồi suýt chút nữa tôi đã bị đυ.ng phải, còn cô Trình thì..." Quý Mân liếc nhìn Trình Trừng vẫn còn đang ngơ ngác: "Cô ấy kéo tôi sang một bên."

Mặc dù cơ thể mảnh mai của cô không thể chịu được sức nặng của anh, nhưng cuối cùng cả hai đều ngã xuống cầu thang.

Thái Minh Phân gật đầu như thể ra hiệu rằng bà ấy đã hiểu: "Ồ ... tôi hiểu rồi." Rồi bà ấy nhìn chồng mình đang đứng như trời trồng và há hốc miệng.

Thái Minh Phân: "..."

Ông ấy có ích lợi gì?

"Ăn cơm thôi. Đồ ăn đã dọn lên rồi." Bà ấy nhìn Trình Trừng, một cô gái trẻ xinh đẹp trong sáng, và không biết mối quan hệ giữa họ là gì nên đã hỏi thẳng: "Cô Trình, cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?"

“Cám ơn, nhưng chúng tôi ăn rồi.” Trình Nặc nhìn bọn họ một lúc rồi bình tĩnh tiến đến kéo Trình Trừng có vẻ như đang thất thần đi: "Chúng ta nên đi thôi."

Thái Minh Phân nhìn hai chị em rời đi và nói với Quý Mân: "Cô gái đó khá xinh đẹp."

Quý Mân vẫn đến đỡ Trần Tự.

“Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.” Thái Minh Phân nói thêm.

Quý Mân: "..."

Cách đó không xa lắm...

“Chị.” khóe miệng Trình Nặc giật giật: “Chị đột nhiên làm em nhớ tới một cảnh trong phim truyền hình, cô bé chạy theo quả bóng và sắp bị xe tông trúng, rõ ràng cô bé đó có thể chạy về phía trước, nhưng đột nhiên bị nữ chính chạy tới ôm lấy. Sau đó, hai người đứng ngay giữa đường chờ xe tông. Chị nói thử xem, nữ chính kia có hận thù gì với cô bé đó hả?"

Trình Trừng không nghe thấy và tiếp tục nhìn xuống tay cô.

"Em trai."

"Nói." Trình Nặc thầm nghĩ, may mắn thay, chủ nhân của chiếc xe đạp điện không bị họ làm cho hoảng sợ. Nếu không, cậu ấy không biết liệu họ có phải bồi thường cho người đó nếu xảy ra tai nạn trong tình huống này hay không.

"Eo của anh ấy có cảm giác rất mạnh mẽ." Trình Trừng nhìn bàn tay cô, gầy nhưng không yếu.

Trình Nặc: "..."

Cô đang chảy nước miếng trước thân hình của người khác.

Trong khi đó, Quý Mân ở bên kia đang cau mày khi anh bất chợt cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ xung quanh eo mình.