Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến

Chương 11

Chuyện lần này thực sự khiến cho Khương Dao cảm thấy sợ hãi.

Cũng may lần này có Thẩm Trác giải quyết, còn hai ngày làm ca đêm nữa, Khương Dao không thể tránh khỏi việc phải về nhà muộn, cô vốn định bắt taxi về nhà, nhưng trên đường về nhà cùng Thẩm Trác lại không biết tại sao Thẩm Trác lại trở thành bạn đồng hành cùng cô trở về nhà trong hai ngày này.

Khương Dao thật sự không muốn làm phiền người khác: “Buổi tối em cũng cần phải nghỉ ngơi mà.”

“Không sao, gần đây em không bận gì cả.”

Mỗi ngày ngoài đi học thì đều giải quyết công việc của hội học sinh, đối với Thẩm Trác mà nói quả thực chuyện này rất đơn giản. Bài tập không nhiều, làm rất nhanh, đâu giống như Ngụy Ngộ mỗi lần đều đợi nước đến chân mới nhảy, cuối cùng nộp cái gì cũng không biết.

Khương Dao không thể thuyết phục được anh, nhưng lại hơi sợ hãi.

Cô tuyệt đối không thể để Ôn Đông Như đi cùng cô được, Ôn Đông Như dù cho có vô tư đến đâu, chủ động đi đánh giặc, nhưng cũng chỉ là một cô gái tay chân lóng ngóng như gà mà thôi.

Thẩm Trác đang đẩy chiếc xe đạp, Khương Dao thì đi bên cạnh anh.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như là khoát tay nhau rồi.

Thẩm Trác rất cao, tay chân thì dài mảnh khảnh, trông không giống như một người có thể hạ gục người khác chỉ bằng một cú đấm, thay vào đó là sự điềm tĩnh như một học sinh trung học vậy.

Khương Dao quăng cho anh một ánh mắt kinh ngạc.

Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt của anh bị phủ bởi sự hào quang mềm mại, trông thật xinh đẹp với đôi môi mím chặt, đẹp đến động lòng người.

Đường quai hàm rất sắc nét, từ góc độ này có thể nhìn thấy được chiếc cổ mảnh khảnh, yết hầu nhô ra, đôi khi còn khẽ run lên khi anh ấy nói chuyện.

Khương Dao lén thu lại ánh mắt của mình, cũng không thể ngừng chuyển động cái cổ họng khô khốc của mình.

Một yếu tố giống như anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù ở thời điểm nào cũng đủ khiến con người loạn nhịp, mê muội, mê mẩn, mất hết lý trí.

Lời của Ôn Đông Như nói quả thực không sai.

Cô quả nhiên là vẻ đẹp hoàn hảo của Thẩm Trác.

Khương Dao cảm thấy hơi xấu hổ vì có thể nghĩ ra điều này một cách nhanh chóng như vậy.

Từ phía xa xa đã nhìn thấy cổng của khu chung cư, Khương Dao do dự một chút, rồi nói: “Sắp đến nhà chị rồi.”

Thẩm Trác dừng lại, đứng cách cửa của khu chung cư không xa khoảng mười mấy mét, nhìn Khương Dao một cách chăm chú: “Được rồi.”

Sắc mặt của cô trở nên ngơ ngác: “Em không đi cùng với chị sao?”

“Vì em sợ chị sẽ cảm thấy không thoải mái.” Thẩm Trác nói thêm một câu: “Chị yên tâm, đến khi nào em không nhìn thấy chị nữa, chị vào rồi thì em sẽ đi.”

“…”

Trong mỗi câu nói của anh dường như đều đang cân nhắc cho bản thân cô

Khương Dao mím môi, có hơi khó chịu rồi quay mặt đi.

Con người này, tại sao lúc này lại thành thật như vậy chứ.

Chính vào lúc cô đang định lên tiếng thì Ôn Đông Như từ trong cổng chạy ra, trên mặt viết rõ hai chữ lo lắng: “Khương Dao! Dao của tớ, cậu không sao chứ!”

“Tớ không sao!” Khương Dao bị cô ấy ôm chặt vào lòng, kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới chịu buông tay ra.

Cô quay đầu lại thì thấy Thẩm Trác đang đứng bên cạnh đèn đường, lặng lẽ nhìn cô.

Thấy Khương Dao quay đầu lại, Thẩm Trác nói: “Em đi nhé.”

“Được, em đi đường cẩn thận đấy nhé.”

Khương Dao thấy anh xoay người rồi đẩy chiếc xe đạp của mình, đột nhiên đầu cô nóng bừng lên. Cô bảo Ôn Đông Như đợi, đột nhiên chạy lên trước rồi nắm lấy tay áo của Thẩm Trác.

Thẩm Trác dừng lại, ánh mắt đầy sự kinh ngạc.

Khương Dao nở một nụ cười đầy ngọt ngào, ánh mắt cong thành vầng trăng khuyết sáng ngời: “Em cúi đầu xuống một chút đi.”

Thẩm Trác không hiểu cô đang muốn làm gì, chỉ đành cúi đầu xuống theo lời cô nói.

Sau đó…

Dưới ánh mắt bất ngờ của Thẩm Trác, động tác của Khương Dao rất nhanh nhón chân lên, đặt lên má anh một nụ hôn.

Đôi môi của cô mềm mại nhưng lại lạnh buốt, lúc hôn lên mặt anh, nhiệt độ rõ ràng là lạnh như băng, nhưng lại khiến hai má của anh nóng bừng lên.

Thẩm Trác đứng bất động tại chỗ, ánh mắt trong một giây trở nên đờ đẫn, cả người giống như hóa đá tại chỗ.

Lúc đó, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng lá cây bị gió thổi phát ra âm thanh xào xạc.

Và trái tim của anh trở nên loạn nhịp không ngừng.

Không đợi Thẩm Trác phản ứng lại, Khương Dao đã vẫy vẫy tay chào anh.

“Chị đi đây!”

Khương Dao chạy nhanh đến chỗ của Ôn Đông Như đang đứng, kéo Ôn Đông Như đi vào khu chung cư, cũng không quay đầu nhìn lại lần nào nữa.

Khi đi khuất bóng Thẩm Trác không thể nhìn thấy nữa, Ôn Đông Như trong tức khắc hét lên phấn khích.

“Cậu thật sự lợi hại đó!”

“Tớ không có.”

Khương Dao bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng hai vành tai của cô lại đang đỏ bừng lên.

Nếu như cô thật sự có can đảm, chắc chắn không phải là hôn má rồi.

Khương Dao nói cuối cùng chỉ là nửa vời.

Trở về nhà.

Khương Dao nằm trên ghế sofa giống như người không hồn.

Ôn Đông Như ngồi xổm ở bên cạnh cô, sờ đầu cô, giọng điệu lo lắng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ? Chẳng lẽ tính không ngủ cả đêm à?”

“Tớ không sao…”

Khương Dao nói: “Lát nữa sẽ ngủ được thôi. Bận như vậy, thời gian đâu mà nghĩ nhiều.”

“À, cậu nghĩ rằng tớ đang hỏi cậu chuyện đó sao?”

Ôn Đông Như nhếch miệng cười: “Cậu nói đi, câu có phải là có ác ý gì với con nhà người ta đúng không.”

“…”

Khương Dao xoay người đi, giả vờ như không nghe thấy: “Đi đi, đi chơi đi, không thèm để ý đến tên tiểu tử như cậu.”

Ôn Đông Như ngồi ở phòng khách cười một cách đầy nhạo nhễ, nếu như không phải bạn trai gọi cho cô ấy, e rằng cô ấy có thể nghĩ ra vài từ mới rồi.

Khương Dao nhìn thấy cô ấy đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, mới dám lấy điện thoại trong túi ra.

Chỉ vài phút trước, Thẩm Trác vừa gửi tin nhắn Wechat qua.

“Em đã về đến nhà rồi.”

Khương Dao xoay người, nằm xuống sofa nhắn lại cho anh: “Hôm nay vất vả cho em rồi! Cảm ơn em.”

Cô còn gửi kèm với một biểu tượng cảm xúc đáng yêu.



Mặt khác.

Ngụy Ngộ từ lúc Thẩm Trác đi ra ngoài thì có hơi lo lắng, nếu vẫn chưa về, dì trong ký túc xá sẽ đóng cửa mất.

May mắn thay Thẩm Trác đã về kịp giờ.

Cửa mật khẩu đột nhiên bị mở, đèn trong lối đi sáng lên, Ngụy Ngộ mặc quần cộc đi ra ngoài phòng khách thì thấy Thẩm Trác thẩn thơi không nói lời nào, giống như kẻ ngốc vậy.

Ngụy Ngộ bị dáng vẻ của anh làm cho sợ hãi.

Cậu ấy chưa bao giờ thấy Thẩm Trác với bộ dạng như vậy, giống như là bị mê hoặc, thần sắc thì ngẩn ngơ, đôi má thì vẫn rất đỏ.

Từ vành tai, đến đôi má, đến cổ, thậm chí là cả cánh tay đều đỏ bừng lên.

Ngụy Ngộ kinh ngạc.

“Cậu làm sao vậy? Phát sốt à? Cậu không phải là ma đúng không!”

Thẩm Trác có lúc không chịu nói chuyện, Ngụy Ngộ sẽ pha trò như vậy.

Theo như trước đây, Thẩm Trác đều sẽ lạnh lùng liếc cậu ấy một cái, hoặc là cầm lấy thứ gì đó ném vào người cậu ấy.

Hôm nay không giống như bình thường.

Lúc ở lối đi thần sắc của Thẩm Trác thì ngẩn ngơ, không nói lời nào.

Ngụy Ngộ càng sợ hãi: “Alo? Thẩm Trác? Cậu có thể nói một tiếng được không?”

Thẩm Trác: “Tút.”

Ngụy Ngộ: “…”

Cậu ấy quá sợ hãi. Thẩm Trác điên rồi! QAQ

Đêm đó, Ngụy Ngộ cả một đêm không ngủ được.

Cậu ấy rất sợ Thẩm Trác tinh thần không bình thường sẽ làm ra chuyện gì ngu ngốc.

Thật may, Thẩm Trác ở trong phòng cả đêm không có động tĩnh gì.

Sau khi Khương Dao chúc Thẩm Trác ngủ ngon, thì đêm đó cô ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau với tinh thần tràn đầy năng lượng thì bị Ôn Đông Như gọi là “nuôi dưỡng tình yêu”, cô cũng mỉm cười phớt lờ đi.

Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn lên má mà thôi.

Sau khi tỉnh lại, Khương Dao đã trở lại trạng thái làm việc bình thường.

Trong giờ làm việc, nhân viên trong công ty thấy Khương Dao vừa đến cửa, không ngừng nhìn cô, lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Khương Dao, gần đây cô làm sao vậy, càng ngày càng xinh đẹp đó nha.”

“Phải đó phải đó, có phải cô đang dùng sản phẩm chăm sóc da gì không?”

Tiểu Thái bước tới trước, cười nói: “Vừa hay em đang muốn hỏi chị về các sản phẩm chăm sóc da.”

Khương Dao không thích bị người lạ kéo tay, điều này khiến cô cảm thấy rất khó chịu. Trên người của Tiểu Thái có mùi nước hoa nồng nặc càng khiến Khương Dao hơi đau đầu.

Cô để chiếc túi lên bàn, rất ân cần nói: “Được rồi, da của cô là da khô hay da dầu?”

Tiểu Thái trả lời một cách ngọt ngào: “Da của em là da dầu.”

“À, vậy thì xin lỗi, da của tôi thuộc kiểu sa mạc khô.”

Tiểu Thái: “…”

Không có vấn đề nào mà Khương Dao không kết thúc được.

Tất cả mọi người đột nhiên đều trở nên yên tĩnh, Khương Dao thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào chỗ của mình rồi tiếp tục xem bản thảo. Gần đây cô tăng ca rất nhiều, mọi người ít nhiều cũng ngửi được mùi, mọi người vừa là đồng nghiệp vừa là đối thủ cạnh tranh một số biên tập viên càng cảm thấy có gì đó không đúng.

Ít nhiều xa lánh là điều khó tránh khỏi, Khương Dao cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cô với họ gặp gỡ riêng tư không nhiều, vì vậy trong lòng không có gánh nặng gì, chỉ im lặng tiếp tục làm công việc của mình thật tốt.

Trong thời gian nghỉ trưa, Tiểu Thái lại bắt đầu ồn ào ở trong phòng làm việc: “Tối thứ sáu tuần này chúng ta cùng đi ăn đi, em biết có một nhà hàng có đồ ăn rất ngon, đi nhiều người thì càng sẽ tiết kiệm hơn.”

“Đúng vậy, giống như quán lẩu lần trước Tiểu Thái dẩn chúng ta đi cũng thật sự rất ngon!”

“Mọi người đều có thể cùng đi không? Có một suất ăn tám người, chúng ta cùng đi nhé.”

Bọn họ đếm số đầu người, có hai người không đi, tự nhiên đến số của Khương Dao. Khương Dao vẫn yên lặng ngồi ăn, trong lòng thầm nghĩ tối nay có cần mua cho Thẩm Trác một hộp táo để anh mang đi không.

Đột nhiên bị gọi tên, cô hoài nghi ngước đầu lên.

“Khương Dao thân mến của em, tối thứ sáu tuần này chị có phải tăng ca không?”

“Không có.”

Vừa hay hôm đó bắt đầu thời gian để nghỉ ngơi.

“Vậy chúng ta cùng đi ăn có được không, chị đã rất lâu rồi không đi đó!”

Khương Dao rất tuân thủ nguyên tắc xã giao, một lần hai lần từ chối không sao, nếu như từ chối nhiều lần, đã không còn xa lạ với họ nữa, chủ đề của mọi người đều xoay quanh cô ấy.

Chỉ là một bữa cơm, tất cả mọi người cũng tốt, không cần phải cố ý tránh né như vậy.

Khương Dao cười gật đầu: “Được thôi.”

“Oa, tốt quá! Tất cả mọi người cùng đi!”

Tiểu Thái có hơi kinh ngạc, có lẽ là không ngờ tới Khương Dao sẽ đồng ý đi ăn cùng mọi người, nhưng rất nhanh cô ấy đã phấn khích trở lại, bắt đầu hét lên nói với mọi người nhất định phải để bụng trống trước hai ngày, tránh không ăn được nhiều.

Khương Dao nghe được ý kiến của họ, trên môi không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi cô viết xong bản thảo, cô liền cầm điện thoại lên.

Thẩm Trác hôm nay có hơi yên lặng, không giống như ngày thường từ sáng sớm đã bắt đầu gửi vài tin nhắn.

Khương Dao không thể không suy nghĩ.

Chẳng lẽ là do cô quá chủ động khiến anh thấy không quen sao?

Có lẽ là vậy.

Họ mới quen biết nhau không bao lâu, Khương Dao đã hôn lên má anh, có lẽ Thẩm Trác còn hoang mang hơn cô.

Ai kêu anh lớn lên quá đẹp trai làm chi.

Khương Dao lặng lẽ bỏ qua hành vi ngu ngốc của mình.

Cô tốt hơn là nên cất nó đi, cố gắng tạo ra cho mình một hình tượng tao nhã thanh lịch.

_______

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Trác: không cần ngượng ngùng.