Có Đánh Chết Tôi Cũng Không Nói Chuyện Tỷ Đệ Luyến

Chương 10

Khương Dao gần đây rõ ràng là ngày càng trở nên bận rộn.

Lần đầu đảm nhiệm công việc của tổng biên nên cô phải cẩn thận làm từng bước một để tránh những sai sót không đáng có, ngoài ra hằng ngày còn có những công việc bình thường cần phải làm nên Khương Dao mỗi ngày đều bận đến tối mặt tối mày, lúc trở về nhà thì lập tức cắm đầu xuống ngủ thϊếp đi.

Cái gì mà yêu đương, hẹn hò, cô đều bỏ nó sang một bên.

Đối với cô bây giờ công việc mới là thứ quan trọng nhất.

Đối với một loại động vật xã hội mỗi tháng đều dựa vào đồng tiền lương ít ỏi mà nói, tiền có thể gϊếŧ đi mạng người.

Vì vậy, bữa tối đã hẹn cùng nhau trước đó cũng không còn nữa.

Xem phim cũng không còn.

Thẩm Trác quả nhiên là làm theo như những gì anh đã nói, lúc Khương Dao đang bận, anh nhất định sẽ không đến làm phiền cô.

Ngược lại như vậy sẽ khiến Khương Dao cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đa phần thời gian trong một ngày cô đều dành cho công việc và sinh hoạt cuộc sống.

Cô tin rằng anh cũng như vậy.

Họ cũng không còn là học sinh, làm sao có thể dành nhiều thời gian như vậy chỉ để nói chuyện yêu đương chứ.

Buổi tối, Khương Dao chậm rãi trở về nhà với cơ thể mệt mỏi. Sau khi tăng ca ở văn phòng hoàn thành xong tất cả các công việc, lúc cô về thì trên đường chỉ còn có một bóng người.

Bầu trời đen điểm xuyết thêm vài ngôi sao lẻ loi, cơn gió ban đêm thổi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự lạnh lẽo rõ ràng.

Khương Dao không ngừng kéo quần áo lại quấn chặt người.

Con đường trở về nhà lúc này vô cùng rộng rãi, hai bên đường chỉ có vài ngọn đèn thưa thớt nép mình dưới những bóng cây chiếu sáng cả con đường.

Khương Dao rất ít khi trở về nhà vào thời điểm này, cô còn cảm thấy hơi không quen với những con đường vắng vẻ như vậy.

Trên đường chỉ có vài người thưa thớt đi qua, cũng là nhân viên văn phòng đi làm về muộn, ai nấy cũng đều mệt lả đi.

Khương Dao lúc này không ngừng nghĩ đến Thẩm Trác.

Để anh chờ đợi một thời gian dài như vậy…

Khương Dao lấy tai nghe không dây ra, rồi gọi điện thoại cho Thẩm Trác.

Điện thoại reo lên hai lần thì được kết nối.

Thẩm Trác: “Alo?”

“Đã muộn như vậy còn gọi điện thoại cho em, thật xin lỗi.” Giọng điệu của Khương Dao có vẻ hơi áy náy: “Gần đây thật sự là quá bận, cũng may là chỉ còn ngày mai nữa là kết thúc rồi, cuối tuần cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt.”

“Không sao.” Đầu điện thoại bên Thẩm Trác bỗng nhiên ngừng lại: “Gần đây em cũng rất bận.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Khương Dao lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm: “Cuối tuần em có kế hoạch gì không?”

“Không, cuối tuần này em rảnh.”

“Vậy… em có muốn cùng ra ngoại đi dạo với chị không?”

Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, một bóng người đang nhẹ nhàng tiến về phía trước, nụ cười trên môi của Khương Dao trở nên dịu đi rất nhiều.

Lúc này, khi cô đang nói chuyện với Thẩm Trác thì đột nhiên lại thấy một bóng người trên mặt đất, có vẻ cao hơn cô, luôn chuyển động theo sát cô.

“…”

Da đầu của Khương Dao đột nhiên căng lên.

Cô căng thẳng nắm chặt quai túi xách, toàn thân trở nên căng thẳng, tay thì nắm chặt điện thoại, nhất thời quên mất bản thân vẫn còn đang nói chuyện với Thẩm Trác.

Khương Dao giả vờ như không có chuyện gì bước sang bên phải hai bước, đứng dưới ánh đèn đường.

Một người đàn ông mặc đồ đen bình thường, dáng vẻ có hơi mập mạp lại còn lùn, trên đầu anh ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, đang giả vờ cúi đầu nhìn điện thoại, những bước chân cũng dần trở nên chậm lại.

Anh ta đang đi theo sau Khương Dao.

“…”

Khương Dao đột nhiên nhớ ra hai ngày trước chủ nhà cũng đã gửi tin nhắn Wechat nhắc nhở hai cô gần đây trong khu phố thường xuất hiện một người đàn ông lạ mặt luôn thích theo dõi phụ nữ độc thân sau khi tan làm, các nhân viên văn phòng ở gần đây đều rất sợ hãi.

Khương Dao cũng đột nhiên ý thức được tại sao buổi tối đáng lẽ ra nên náo nhiệt nhưng bây giờ căn bản lại không có một bóng người.

Sự sợ hãi từ trong đáy lòng tuôn ra, lan truyền với tốc độ rất nhanh, khiến tay chân cô lạnh ngắt, toàn thân run rẩy, gần như không thể thốt ra lời nào nữa.

Thẩm Trác ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

“Alo? Chị có nghe thấy không?”

Gần đây có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, chỉ cách chỗ cô có vài bước chân, Khương Dao sợ nếu bản thân đi quá nhanh hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc giận đối phương, nên cô cố gượng cười, bình tĩnh nói chuyện điện thoại: “Tôi đang mua bánh mì, đói bụng rồi.”

Mấy bước chân này đặc biệt trở nên rất khó khăn, trong lòng Khương Dao không ngừng run lên, cố gắng hết sức phớt lờ bóng người đang tiến đến gần mình.

Cô nhanh chân bước vào cửa hàng tiện lợi.

Khương Dao kìm nén sự run rẩy quay đầu lại, qua lớp kính trong suốt, người đàn ông mặc đồ đen đang mỉm cười với cô, rõ ràng đang đứng ngoài cửa canh cô.

Báo cảnh sát?

Khương Dao lùi về phía sau hai bước, lòng bàn tay trở nên lạnh buốt.

Thẩm Trác bên kia điện thoại trở nên nghiêm túc.

“Có phải chị đang gặp chuyện gì không?”

“Không có gì…”

Trong lòng Khương Dao Thầm nghĩ, có lẽ nên báo cảnh sát thì hơn, bây giờ có gọi cho Thẩm Trác cũng vô dụng, huống chi đưa anh vào tình cảnh nguy hiểm này cũng không phải là một lựa chọn tốt.

Trách là trách cô đã quá lơ là đề phòng rồi.

Đối phương cái gì cũng không làm, báo cảnh sát thì làm được gì? Nếu như ngược lại khiến đối phương càng ôm hận, rồi nhắm vào cô… càng nghĩ càng trở nên căng thẳng, Khương Dao đã không phân biệt được là do bản thân tự hù dọa mình, hay nguyên nhân là từ anh ta.

“Khương Dao, chia sẻ cho em vị trí của chị.”

“…”

Khương Dao hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Không sao, chị chỉ là gặp một người đàn ông kì lạ, chị bây giờ đang ở trong cửa hàng tiện lợi.”

Cô đột nhiên cao giọng hỏi: “Thẩm Trác? Em, nửa đêm rồi còn muốn đi đâu? Alo!”

Khương Dao nghe thấy động tĩnh đầu bên kia điện thoại, vội vàng nói: “Không sao, em cứ ở nhà đi.”

“Chắc chắn là chị có chuyện gì rồi.”

Thẩm Trác mặc quần áo, đóng cửa lại rồi vội chạy nhanh xuống lầu.

“Nếu như hôm nay chị gặp bất cứ chuyện gì, em sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình.”

Khương Dao sững sờ.

Cô từ lúc học cấp hai đến đại học đều là ở nội trú tại trường. Sau đó vì công việc mà ở lại thành phố này, bắt đầu cuộc sống một mình, nhưng sau đó nghĩ lại thì đổi chỗ, tình cờ gặp được Ôn Đông Như, nên mới đổi được một nơi rất gần công ty.

Cha mẹ cô trong nhiều năm như vậy rất ít khi lo lắng cô ở bên ngoài liệu có an toàn không.

Khương Dao cũng có một số các biện pháp để đối phó.

Cô chưa bao giờ mong đợi có một người có thể cứu cô khỏi lửa và nước khi cô gặp nguy hiểm.

Khương Dao có lẽ là vì quá sợ hãi nên đã ngoan ngoãn gửi vị trí cho anh, Thẩm Trác chỉ để lại một câu “Đợi em, đừng cúp máy” càng khiến Khương Dao cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Người đàn ông mặc áo đen ngoài cửa vẫn đứng ở dưới gốc cây lớn, canh giữ dưới ánh đèn mờ nhạt của cửa hàng tiện lời, giống như một con quái vật trong bóng tối.

Nhưng lúc này Khương Dao lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Cô đứng ở bên cạnh giá sách, nghe thấy tiếng gió rít qua tai nghe, nghe thấy tiếng thở có phần gấp gáp của anh, nhưng cô không nghĩ tới, Thẩm Trác đang chạy xe đạp đến đây.

Khương Dao Thầm nghĩ, hai người họ không phải là cách xa nhau sao?

Lại có thể không cần bắt taxi mà anh có thể tìm thấy cô nhanh chóng như vậy.

Chỉ có mấy phút, lại giống như đã trôi qua rất lâu, mỗi giây Khương Dao đều có thể nghe được nhịp tim của mình đang đập rất nhanh.

Lúc này, cô nghe được hình như bên ngoài có tiếng xe đạp.

Người đàn ông mặc đồ đen đứng dưới cây cũng chạy theo.

Xuyên qua lớp kính trong suốt, ánh đèn vàng xa xa, bóng người cao lớn hiện lên bên đường, vứt xe đạp chạy thẳng vào trong cửa hàng tiện lợi.

Người đàn ông đồ đen thấy tình thế không ổn liền bỏ chạy.

Khương Dao bất ngờ, vì sợ Thẩm Trác đuổi theo sẽ bị thương, trước ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, Khương Dao vội vàng nói với nhân viên “cảm ơn đã chiếu cố” rồi nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, cô lớn tiếng gọi tên Thẩm Trác: “Thẩm Trác, em đừng đuổi theo…”

Đối mặt với ánh mắt của Khương Dao, Thẩm Trác vẫn mặc kệ đuổi theo, đạp cho đối phương một cái ngã xuống đất. Động tác của anh cực kỳ chắc chắn, còn không đợi người đàn ông mặc đồ đen phản ứng lại, anh đã thúc gối lên lưng, nắm tay anh ta vặn ra phía sau, khiến người đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng.

“Anh làm gì vậy! Nhanh thả tôi ra!”

Thẩm Trác không có biểu hiện gì, nhưng giữa hai hàng lông mày tỏa ra nồng đậm sát khí.

Anh chỉ là vặn nhẹ cánh tay của đối phương, Khương Dao đã nghe thấy tiếng cánh tay của người đàn ông kêu cót két. Cô thở hổn hển, ánh mắt hơi sững sờ nhìn Thẩm Trác.

Thật sự không thể ngờ tới, Thẩm Trác luyện tập qua thứ “võ công” này từ khi nào vậy?

Thẩm Trác lấy điện thoại trong túi ra để báo cảnh sát, giọng điệu bình tĩnh chia sẻ vị trí của bọn họ rồi yên lặng đứng đợi cảnh sát đến bắt người.

Khương Dao ngạc nhiên lắp bắp nói: “Như vậy có được không?”

“Chị đừng sợ, trước đây em đã từng luyện qua rồi.”

Khương Dao Thầm nghĩ, là thật hay là giả vậy.

Sự thật trước mắt nói cho cô biết, Thẩm Trác đã luyện tập nhiều hơn thế nữa.

Điều này xảy ra hai lần, không biết còn nghĩ rằng bản thân đang làm ra một bộ phim!

“Thả tôi ra nhanh lên, tôi có làm gì đâu? Cẩn thận không tôi kiện các người đó!”

Người đàn ông đang nằm trên mặt đất vẫn muốn chửi thề, Thẩm Trác dùng sức mạnh rút tay ra, anh ta thực sự đang khóc vì đau, nước mắt giàn giụa, mơ hồ nói: “Anh ơi, cha ơi, xin lỗi, tôi xin lỗi hai người, có thể tha cho tôi được không?”

Thẩm Trác không biểu cảm, lạnh lùng nhìn anh ta.

“Anh nên thấy may mắn khi mình còn chưa bị gãy tay.”

Người đàn ông trong tức khắc liền trở nên im lặng.

Nhân viên của cửa hàng tiện lợi chạy ra hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Khương Dao tiến lên trước giải thích ngắn gọn tình hình.

Chính vào lúc họ đang nói, một chiếc xe cảnh sát chạy nhanh về phía họ rồi dừng lại.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cảnh sát viên hỏi.

Có mấy người đã bị đưa đi để lấy lời khai.

Thẩm Trác trong cả buổi không bao giờ buông tay Khương Dao, Khương Dao sợ hãi, trong nhất thời quên mất phải giải lao.

Mấy người bọn họ sau đó cũng đi đến đồn cảnh sát, cảnh sát viên trung niên đang ngồi ở trong văn phòng nhìn người đàn ông bị còng tay, nhất thời sắc mặt liền trở nên tối sầm lại.

“Lại là anh sao!”

“Anh ta là…”

“Trước đây đi theo nhân viên văn phòng gần đây, nhắc đi nhắc lại mấy lần cũng không chịu thay đổi, lần trước vẫn chưa bắt được người thì đã chạy trốn. Tiểu tử nhà ngươi hôm nay gặp phải Diêm Vương sống thì bị bắt rồi?”

Người đàn ông mặc đồ đen toàn thân dính đầy tro bụi, nước mắt nước mũi đang chảy thành dòng trên mặt, trông rất thê thảm.

Anh ta lén nhìn Thẩm Trác, nghĩ tới lời nói của Thẩm Trác thấy anh ta một lần nữa là đánh anh ta liệt nửa người luôn, nhất thời anh ta liền khóc lóc kêu lên: “Tôi muốn ở lại đây, tôi không đi đâu cả.”

“Xin lỗi tôi sai rồi, tôi cảm thấy ở đây an toàn hơn, ấm áp hơn.”

Khương Dao: “? ? ?”

Anh ta không cẩn thận đυ.ng phải cánh tay của mình, đau đến nỗi rơi nước mắt: “Hai người tha cho tôi đi!”

Khương Dao: “…”

Cô có hơi cảm thấy kỳ lạ với cử chỉ của đối phương, lại không phát hiện Thẩm Trác đang lạnh lùng đứng ở phía sau nhìn người đàn ông mặc đồ đen, khiến đối phương lạnh toát mồ hôi.

Người đàn ông mặc đồ đen bị giữ lại đồn cảnh sát, hai người cho lời khai xong định rời đi.

Cảnh sát viên trung niên cười nói: “Lần sau đừng liều mình đánh người như vậy nữa, chàng trai trẻ. Muốn bảo vệ bạn gái cũng cần phải kiềm sức lực lại, không yên tâm thì có thể đi làm ca đêm cùng với cô ấy.”

Thẩm Trác gật đầu: “Được.”

Trong lòng Khương Dao thầm nghĩ, cảnh sát viên đây không phải là đang hiểu lầm hai người họ đang sống chung chứ?

Cô có hơi ngượng ngùng lại không có cơ hội giải thích, chỉ biết cùng Thẩm Trác đi ra ngoài.

Màn đêm ngày càng sâu hơn.

Ôn Đông Như đã gọi điện mấy lần, Khương Dao không thể giải thích rõ ràng được, nên đã giải thích một cách ngắn gọn, nói cho cô ấy biết là hiện tại cô rất an toàn, Ôn Đông Như mới yên tâm.

Đêm càng ngày càng tối, nhưng Khương Dao lại rất thoải mái.

Cô tự nhiên nắm lấy tay của Thẩm Trác, đột nhiên vỗ trán một cái nói: “Xe của em vẫn còn ở trước cửa hàng đó, nhanh đi xem còn không!”

Toàn bộ sự chú ý của Thẩm Trác đều dồn lên thân thể mềm mại của cô đang dựa vào anh, mũi có thể ngửi được mùi thơm trong từng hơi thể, là mùi vị của sự ngọt ngào.

Cánh tay mảnh khảnh của anh bị khoanh vào tay của cô.

Có thể mơ hồ cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng ngoài cánh tay.

Trái tim của Thẩm Trác bắt đầu đập một cách điên cuồng.

“…”

Khương Dao đang hỏi anh, nhưng chờ cả nửa ngày trời cũng không nghe thấy Thẩm Trác phản ứng.

Cô không khỏi nghi ngờ quay mặt đi chỗ khác: “Thẩm Trác? Em đang làm gì vậy?”

“À, không có gì.”

Trong đêm tối, khuôn mặt và đôi tai ửng hồng của anh bị che khuất.

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Trác sẽ tán thủ* bằng búa thật.

*Tán thủ: bộ môn võ Sanda của Trung Quốc, sử dụng võ thuật đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác, môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu hiện đại và là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa.)