Trọng Sinh Thành Bóng Dáng Của Anh

Chương 16: Tiêu Tán

“Sao cơ?” Hai người đều đồng thanh hỏi lại.

Nhìn theo phương hướng Mạc Hằng rời đi, Tiêu Ảnh trầm mặc một lát sau đó nói “Không có việc gì, không có gì là thích với không thích cả, hắn đi rồi, bây giờ nói chuyện chính sự đi”

Hạ Khải Phàm bĩu môi “Cậu cứ việc nói thẳng đi, cứ ra vẻ trịnh trọng như vậy làm gì!”

Nhậm Duyệt cũng tán đồng “Có cái gì thì chạy nhanh nói đi, đừng lằng nhằng nữa!”

Tư mỏng gật đầu nhìn Tiêu Ảnh.

Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh nghiêm túc nhìn thẳng vào ba người, sau đó nói “Sau khi tốt nghiệp, các cậu theo tớ gia nhập vào Tiêu thị đi, tớ cần sự trợ giúp của các cậu!”

Ba người ngơ ngác nhìn Tiêu Ảnh, Tư Mỏng là người đầu tiên có phản ứng lại, vội tiến lên trước nói “Đương nhiên rồi, vốn dĩ tớ cũng tính toán như vậy, Tiêu thị chính là tập đoàn lớn nhất nhì đế đô, người khác có tễ phá đầu cũng chưa chắc được nhận vào làm, cơ hội tốt như vậy tớ cũng sẽ không buông tha.”

Hạ Khải Phàm phục hồi lại tinh thần, cười xán lạn nói “Đủ ý tứ nha, ba của tớ còn đang lo cho đứa con trai không chịu theo ngành y như tớ sau khi tốt nghiệp nên đi đâu kiếm việc làm đây này, hiện giờ có cơ hội theo cậu vào tập đoàn Tiêu thị làm việc, cũng là một ý kiến không tồi à nha!”

Nhậm Duyệt suy xét nửa ngày, sau đó nói “Tớ cũng nguyện ý, nhà tớ có hai anh trai, sinh ý trong nhà được bọn họ xử lý rất tốt, cũng không có cơ hội cho tớ đại triển quyền cước, đi theo cậu vừa lúc cũng là cơ hội rèn luyện chính mình.”

“Thực tốt!” Tiêu Ảnh gật đầu “Như vậy trong tương lai thỉnh chỉ giáo nhiều hơn!”

Câu lấy cổ của Tiêu Ảnh, Hạ Khải Phàm vui sướиɠ nói “Ha ha ha, nhiều chỉ giáo, nhiều chỉ giáo, đi đi đi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm nào!”

Nắm chặt lấy tay của cái bóng bên cạnh mình, Tiêu Ảnh mở miệng chuẩn bị cự tuyệt “Khoan...”

Mạc Cảnh Tuyên nắm lại tay của Tiêu Ảnh, ngăn cản lại lời cự tuyệt mà hắn sắp nói ra, ý bảo Tiêu Ảnh đừng có tiếp tục lo lắng cho mình nữa, cậu không muốn bởi vì chính mình mà ảnh hưởng đến Tiêu Ảnh, nếu ba người này đã lựa chọn đi theo Tiêu Ảnh, thì bữa cơm này là điều tất yếu.

“Nếu cậu không có phương tiện thì để hôm khác đi cũng được!” giỏi về xem mặt đoán ý, Tư Mỏng vội giải vây cho Tiêu Ảnh.

Tiêu Ảnh xua xua tay “Không có việc gì, đi thôi, đi tới quán kia ăn, các cậu cứ chọn món thoải mái, tớ sẽ bao hết!”

Bốn người cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản, đến tận đây, tương lai của bọn họ cũng đã được liên kết chặt chẽ với nhau.

Mà bên kia --

Ở khu ký túc xá dành cho sinh viên năm ba, mới từ khu ký túc xá năm bốn rời đi, Mạc Hằng lại chạy tới khu ký túc xá của sinh viên năm ba, vừa lúc “xảo ngộ” Tiêu Nghi Tu cũng vừa mới tới đây để tìm bạn.

“Chào anh! học trưởng Nghi Tu!” Mạc Hằng cười nhạt chặn lại đường đi của Nghi Tu.

Tiêu Nghi Tu nhíu mày đánh giá người trước mặt mình một lát, sau đó hỏi “Cậu là ai?”

“Em là sinh viên năm nhất, tên là Mạc Hằng!” cười vươn tay, tiếp tục nói “Em đã từng xem qua cuộc thi biện luận của học trưởng, quả thật rất xuất sắc, em vẫn luôn muốn gặp học trưởng một lần, không nghĩ tới hôm nay lại có duyên gặp phải.”

Editor: Ừ thì chỉ là có duyên không phải cố ý tới đâu ha...

Cũng không có nắm lại tay của Mạc Hằng, Tiêu Nghi Tu nhíu mày nói “Đế đô có đến hai Mạc gia.”

Mạc Hằng thu hồi tay, không thèm để ý cười “Em là người của Mạc gia có danh tiếng hơn Mạc gia kia.”

“Ha ha ha, hạnh ngộ!” Tiêu Nghi Tu tiến lên nắm lấy tay của Mạc Hằng nói “Anh cũng đã sớm muốn gặp thiếu gia duy nhất của Mạc gia, là gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở đế đô, không ngờ lại có duyên tương ngộ tại đây, hôm nay cứ tạm bỏ qua chuyện tôn ti trật tự ở các gia tộc của bọn mình đi, chỉ coi nhau như bạn bè bình thường là được rồi, em có rảnh không? Đi uống vài ly với anh nhé?”

Mạc Hằng cười gật đầu "Đó là vinh hạnh của em.”

Rượu quá ba tuần, Mạc Hằng lắc nhẹ ly rượu trong tay, giống như lơ đãng nói “Anh trai của anh tên là Tiêu Ảnh...”

“Đừng nhắc tới hắn trước mặt ta!” sắc mặt của Tiêu Nghi Tu dần trở nên âm lãnh, nhanh chóng đánh gãy lời nói của Mạc Hằng.

Mạc Hằng nhướng mày “Hả? Vì sao cơ chứ?, Tuy ở trường học hai anh đều không có tiếp xúc với nhau, nhưng không nghe nói tới chuyện quan hệ giữa hai anh em các anh không tốt nha!”

Tiêu Nghi Tu cười nhạo “Một đứa con hoang mà thôi, hắn không có tư cách làm anh của ta!”

Thưởng thức ly rượu trong tay mình, Mạc Hằng cũng không lộ ra biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt hỏi lại “Phải không?” xem ra bước đi này của mình không có tác dụng gì rồi, không nghĩ tới quan hệ giữa hai người này lại kém tới như vậy.

“Miễn bàn tới hắn!” Tiêu Nghi Tu không kiên nhẫn xua xua tay “Uống rượu, uống rượu đi!”, hắn khoác tay lên vai Mạc Hằng, hướng về phía Mạc Hằng nâng ly cười nói “Về sau hai ta chính là anh em của nhau, nếu ngày sau lẫn nhau có gặp phải khó khăn gì, thì cần phải nâng đỡ cho nhau, em nói xem có phải hay không?”

Giơ lên ly rượu cụng ly với Tiêu Nghi Tu, trên mặt Mạc Hằng lộ ra nụ cười ấm áp, trong lòng thì khinh thường không thôi, người này đang muốn kéo chính mình vào trận doanh của hắn hay sao, có cần phải cấp bách tới như vậy hay không!.

Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ, chỉ có điều thái độ tích cực của Mạc Hằng cùng Tiêu Nghi Tu hoàn toàn tương phản với nhau, sau khi biết rõ quan hệ giữa Tiêu Ảnh và Tiêu Nghi Tu không được hòa hảo như mình tưởng tượng, hắn liền bỏ đi ý tưởng kết giao với Tiêu Nghi Tu...

Bên này, Tiêu Ảnh cùng ba người đã cơm nước xong xuôi, Tiêu Ảnh từ biệt xong sau, liền vội vàng trở về ký túc xá.

“Hắn là ai?” Vừa mở cửa ra, Tiêu Ảnh liền hỏi.

“Bảo bảo nói gì cơ?” Mạc Cảnh Tuyên cũng không tính toán làm liên lụy đến Tiêu Ảnh, nên chỉ phải giả ngu.

Thấy Mạc Cảnh Tuyên còn đang ở giấu giếm, cảm xúc của Tiêu Ảnh dần trở nên kích động lên, vội quát “Tớ hỏi cậu hắn là ai?!! Hắn là ai hả?!! Hắn rốt cuộc là ai, sao cậu lại để ý tới hắn như vậy?”

“Chúng ta đã từng thỏa thuận với nhau rồi mà, bảo bảo sẽ cho tớ thêm thời gian...” dừng một chút Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp “Hơn nữa những người đó đều là râu ria, bảo bảo không cần để ý tới như vậy!”

Nắm chặt bả vai của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh mãn nhãn chua xót “Cho cậu thêm thời gian sao? Từ 5 tuổi đến 21 tuổi vẫn còn không đủ sao? Hay là bởi vì cậu chưa từng đem tớ đặt ở trong lòng?”

Mạc Cảnh Tuyên sốt ruột ôm lấy Tiêu Ảnh nói “Bảo bảo, bảo bảo, bảo bảo à...” trừ bỏ lặp lại nhũ danh của hắn, cậu cũng không biết cậu còn có thể nói cái gì khác, trong nháy mắt cậu thật sự rất muốn đem hết thảy mọi chuyện đều nói cho hắn, nhưng không thể được, cậu cùng hắn lớn lên, nhìn hắn càng ngày càng trở nên tốt hơn, sao cậu có thể nhẫn tâm nói cho Tiêu Ảnh biết về những chuyện thương tâm ở kiếp trước được cơ chứ...

biểu tình của Tiêu Ảnh ở trong từng tiếng kêu "bảo bảo" của Mạc Cảnh Tuyên càng lúc càng thêm đen tối hơn, gắt gao ôm Mạc Cảnh Tuyên vào trong lòng ngực mình, giọng nói của Tiêu Ảnh khàn khàn “Đừng để tớ nhìn thấy cậu để ý tới ai khác như vậy thêm lần nào nữa, điều đó làm tớ muốn hủy diệt cậu, lại muốn hủy diệt cả chính mình...” chỉ có như vậy cậu mới không thể chạy thoát khỏi tớ, tớ cũng không cần phải sợ hãi sẽ lại không bắt được cậu nữa.

Khϊếp sợ trợn to hai mắt, Mạc Cảnh Tuyên không thể tin tưởng vội vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Tiêu Ảnh, từ khi nào đứa nhỏ này lại biến thành như này? Sao hắn lại có ý nghĩ như vậy, vì sao vẫn biến thành như này, mình đã cực kỳ nỗ lực vậy mà..., Tại sao trạng huống của Tiêu Ảnh so với kiếp trước càng thêm đáng sợ như thế?, Vì cái gì……

Sau đó vô luận Mạc Cảnh Tuyên giãy giụa tới cỡ nào, Tiêu Ảnh cũng không chút nào dao động, hai tay kiên định ôm chặt lấy cái bóng của Mạc Cảnh Tuyên vào trong lòng ngực mình, hai mắt càng thêm đỏ đậm.

“Vì cái gì?” Mạc Cảnh Tuyên vô lực, xụi lơ ở trong lòng ngực Tiêu Ảnh liên tục hỏi “Vì cái gì?” hỏi Tiêu Ảnh cũng như hỏi chính mình, trong giọng nói của Mạc Cảnh Tuyên tràn đầy nỗi đau thương “Rõ ràng hết thảy đều phát triển theo hướng tốt không phải sao? Rõ ràng mình đã nỗ lực tới như vậy, chỉ vì muốn thay đổi hết thảy, vậy mà...”.

“Vì cái gì?” Tiêu Ảnh cũng không ngừng lặp lại câu hỏi của Mạc Cảnh Tuyên “Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì?”

Nhận thấy được khác thường, Mạc Cảnh Tuyên bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu liền nhìn thấy hai mắt của Tiêu Ảnh đã trở nên cực kỳ đỏ đậm, biểu tình của hắn cũng đã bắt đầu vặn vẹo lên, đáy lòng của Mạc Cảnh Tuyên liền dâng lên một cổ bất ổn đến cực điểm, run rẩy nói “Bảo bảo! Bảo bảo! Bảo bảo à! Cậu làm sao vậy, đừng làm tớ sợ mà!”.

Nhắm mắt lại, Tiêu Ảnh nhìn chằm chằm vào Mạc Cảnh Tuyên, ánh mắt tràn ngập chiếm hữu dục kia, tựa như sói đói gặp được món đồ ăn yêu thích của nó, chỉ cần Mạc Cảnh Tuyên hơi có động tác, hắn sẽ không chút do dự nhào lên cắn nuốt lấy cậu.

Máu điên của bé Ảnh nhà ta bắt đầu trồi lên rồi.... Nên từ giờ xin phép đổi xưng hô thành "anh - em" cho nó thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ! hì hì... 🫣

“Bởi vì anh yêu em, yêu bóng hình của chính mình!” Tiêu Ảnh trả lời, cũng là đang nói với chính mình, đúng vậy, bởi vì yêu, mình nên sớm phát hiện ra mới phải...

“Ha ha ha ha ha……” Mạc Cảnh Tuyên cười lớn, lắc lắc đầu nghẹn ngào nói “Tại sao lại như vậy, em vẫn tiếp tục hại anh, vẫn tiếp tục hại anh a, ha ha ha, l không thay đổi được gì cả, thậm chí còn khiến anh trở nên càng không xong hơn...” nếu cái bóng cũng có thể rơi nước mắt thì tốt biết mấy, ít nhất cậu còn có thể phát tiết ra hết nỗi bi thương trong lòng mình.

Vô lực ngã về phía sau, Mạc Cảnh Tuyên thì thầm “Yêu bóng hình này sao? Ha ha, yêu bóng hình a! Ha ha ha... Vậy việc mình trọng sinh rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa? Rốt cuộc mình tồn tại là vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ vì để làm anh bước vào vực sâu thêm một lần nữa hay sao? Nếu là như thế này, em tình nguyện dù là phải hôi phi yên diệt cũng không muốn chọn cách trọng sinh như này..., Nếu có thể biến mất đi thì thật tốt biết bao…… Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến nhân sinh của anh...” Mạc Cảnh Tuyên không phát hiện, ngay lúc cậu chọn từ bỏ, còn mãnh liệt muốn biến mất, thân thể của cậu từ dưới lên trên, từng chút từng chút biến thành những đốm sáng màu bạc chậm rãi tiêu tán đi...

“Tuyên? Tuyên à? Đừng -- đừng --- đừng như vậy mà...” đôi tay của Tiêu Ảnh không ngừng run rẩy, vội đem những đốm sáng ôm vào trong lòng ngực, ý đồ đem những đốm sáng ấy ngưng tụ lại thành hình bóng của Tuyên thêm lần nữa... “Tuyên, tuyên à, anh sai rồi, anh biết sai rồi, em đừng làm anh sợ, đừng làm anh sợ mà! Em không thể rời đi, không thể rời khỏi anh!” giờ phút này thanh niên giống như một đứa trẻ, chỉ có mãn nhãn kinh hoàng cùng sợ hãi, trải qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng khóc bao giờ, nhưng vào giờ phút này nước mắt của Tiêu Ảnh lại không ngừng rơi xuống...

Cúi đầu nhìn lại thân thể của mình, Mạc Cảnh Tuyên giơ tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt của Tiêu Ảnh, ôn nhu nói “Ở đời này, anh chính là người mà em không muốn làm tổn thương nhất.” có lẽ như vậy mới là tốt nhất, ở trước lúc sai lầm còn chưa kịp đúc thành, có lẽ khi em biến mất, hết thảy đều sẽ trở về như cũ... đáp ứng em, hãy tiếp tục sinh hoạt như thường ngày……” Dứt lời, Mạc Cảnh Tuyên hoàn toàn tiêu tán trong không khí.

Tiêu Ảnh bất lực nhìn chằm chằm vào đôi tay của chính mình, an tĩnh được một lát, sau đó liền điên cuồng múa may hai tay, gào rống lên “Anh biết em còn ở, anh biết em còn ở đây có phải hay không? Em oán giận anh là bởi vì anh yêu em có phải hay không? Trả lời đi?” không nhận được lời đáp lại nào, đôi tay của Tiêu Ảnh cũng dừng múa may lại, hắn bước nhanh về phía ban công, kéo lên bức màn, sau đó tắt đèn đi, ngay khi thấy rõ bóng hình của chính mình, Tiêu Ảnh liền an tĩnh trở lại, hắn ngồi quỳ trên mặt đất, giơ tay vuốt ve lấy bóng hình đen ngòm ấy, run rẩy nói “Không muốn tiếp tục nói chuyện với anh sao? Chỉ vì anh yêu em sao? Vì sao em lại có thể quyết tuyệt đến như vậy? Vì sao hả?”

Tiêu Ảnh liền quỳ trên mặt đất như vậy, cứ mãi vuốt ve cái bóng của chính mình, cầu nó tha thứ, cầu nó nói chuyện cùng mình, chỉ có điều cái bóng ấy cũng không có đáp lại lời thỉnh cầu của hắn, cứ như là một cái bóng chân chính……

Một đêm liền cứ như thế qua đi, thẳng đến khi đám người Tư Mỏng không liên lạc được với Tiêu Ảnh, gõ cửa phòng thì cũng không thấy ai ra mở, dưới tình thế cấp bách đành phải phá cửa mà vào, sau đó liền nhìn thấy thanh niên vẫn còn giữ tư thế ngồi quỳ ở trên sàn, thần thái hèn mọn, miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

Ba người vội vàng nâng Tiêu Ảnh dậy, nôn nóng hỏi “Tiêu Ảnh, cậu đang làm cái gì thế, sao lại biến chính mình thành bộ dạng như vầy?”

Giờ phút này, Tiêu Ảnh phảng phất như người bị rút đi linh hồn chỉ còn chừa lại thân thể, để mặc cho ba người tùy ý khiên hắn lên sô pha, không nói lời nào, cũng hoàn toàn bất động.

Ba người thử câu thông với hắn thật lâu nhưng đều không có hiệu quả, bất đắc dĩ chỉ có thể đưa hắn vào bệnh viện, khám hết từ trong ra ngoài cũng không có tra ra nguyên cớ gì, cho nên ba người đành phải gọi cho Tiêu Diệu bảo ông ấy đến đây đưa Tiêu Ảnh về nhà.

Thời gian từng ngày từng ngày qua đi, hai ngày đầu,Tiêu Ảnh không ăn không uống gì cả, cứ mãi tìm cách câu thông với cái bóng của chính mình, Tiêu Diệu cũng đã từng thử trò chuyện cùng với Tiêu Ảnh nhiều lần nhưng đều không được đáp lại, vô pháp, chỉ đành gọi tới bác sĩ, tiêm cho hắn liều thuốc ngủ, cường ngạnh làm hắn đi vào giấc ngủ, sau đó vội truyền dịch dinh dưỡng vào trong thân thể hắn.

Vài ngày sau, Tiêu Ảnh không tiếp tục nói chuyện với cái bóng của mình nữa, Tiêu Diệu nhẹ nhàng thở ra, hắn cảm thấy cứ như vậy đi xuống, thì không chỉ có đứa con trai này của hắn cần thỉnh bác sĩ, mà chính hắn cũng cần gọi thêm một bác sĩ nữa lại đây khám cho chính mình...

Vừa mới thả lỏng được một ngày, Tiêu Ảnh liền trở nên càng thêm cực đoan, bắt đầu táo bạo lên, phá hư hết thảy đồ vật ở gần cạnh mình, bởi vậy mà liều thuốc ngủ cũng dần được tăng lên, thẳng đến khi Tiêu Ảnh bắt đầu tự mình hại mình, Tiêu Diệu mới ý thức được tính nghiêm trọng của nó, vì thế nôn nóng đi thỉnh bác sĩ tâm lý, cùng giáo sư thôi miên đến đây, ý đồ tìm ra nguyên nhân khiến cho Tiêu Ảnh biến thành như vậy.