Edit: cơm trắng chan cà phê
"Trở thành một ông chủ kinh doanh khách sạn tốt, nếu không mình sẽ chết."
—— Thời Tung, ghi chú ngày 2 tháng 2 năm 2X22.
Tám tháng trước, Thời Tung tỉnh dậy trong một căn phòng trên tầng 3 của khách sạn, nhìn thấy một tờ giấy trên bàn đặt cạnh giường ngủ.
Nhìn tờ giấy một lúc lâu, Thời Tung đau buốt đầu vẫn gắng sức tìm giấy và bút, viết lại dòng này.
Sau đó anh nhận ra chữ viết của mình giống hệt như dòng chữ ghi chú trên tờ giấy kia.
Vậy thì những lời này là do chính anh viết trước khi bị mất trí nhớ.
Tên của anh là Thời Tung.
Anh tìm được chứng minh thư xác nhận thân phận này của mình.
Thời Tung, nam, 24 tuổi, chủ khách sạn Mê Tàng.
Ngoài ra, anh hoàn toàn không hay biết gì về những thứ khác.
Nhưng Thời Tung nhanh chóng thích ứng với thân phận chủ khách sạn, việc kinh doanh này vô cùng tốt, bây giờ anh đã ở đây suốt 8 tháng.
Tối thứ bảy này, ánh trăng vằng vặc soi rọi qua ô cửa sổ gỗ khắc hoa của khách sạn Mê Tàng.
Dưới ánh đèn mờ tỏ, ánh trăng đong đưa như một tấm vải mỏng dập dìu, phác họa bóng ảnh mảnh khảnh của Thời Tung sau quầy tiếp tân.
Anh đang tựa lưng ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh có chút ầm ĩ. Có 6 vị khách trẻ tuổi đang chơi trò Ai là kẻ gϊếŧ người*.
*Raw 剧本杀 (kịch bản sát): kịch bản sát nhân, tựa game tiếng Anh là Murder Mystery Game: trò chơi nhập vai trong đó người chơi sẽ tham gia và giải mã các câu đố trong một kịch bản, tìm ra được hung thủ.
Nhưng Thời Tung vẫn chuyên tâm chăm chú đọc sách, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Mất hết kí ức, Thời Tung đã quên hết những tri thức từng học, anh cũng không biết mình từng học chuyên ngành gì ở đại học nào, vì vậy anh phải tranh thủ thời gian học lại một lần nữa.
Suốt tám tháng qua, anh dồn phần lớn sức lực vào việc đọc sách.
Anh cảm thấy khi đọc những quyển sách liên quan đến máy tính sẽ có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Điều này khiến anh nghi ngờ rằng trước đây anh từng là một lập trình viên, hoặc ít nhất cũng làm một việc gì đó liên quan đến lĩnh vực này.
Một lát sau, một người tên Ngô Câu đi từ phòng nghỉ ngơi đến trước bàn tiếp tân, nhẹ nhàng gọi Thời Tung một tiếng.
Thời Tung nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu nhìn.
Như một chiếc máy ảnh từ từ chuyển động, động tác ngẩng đầu thong thả từ tốn, dần lộ diện một gương mặt đẹp như tượng tạc của Thời Tung.
Thấy rõ, Ngô Câu chợt ngây người, sau đó lấy một quyển sách tên "Những điều cần biết về SOL*" ra, khi nói chuyện cũng vô cùng nhỏ nhẹ, như sợ kinh động điều gì đó.
*Structured Query Language: Ngôn ngữ truy vấn cơ sở dữ liệu, một ngôn ngữ lập trình phục vụ cho việc lưu trữ và xử lý thông tin trong cơ sở dữ liệu.
"Này anh ơi... Tôi tặng anh quyển này."
"Cảm ơn cậu."
Thời Tung giơ quyển "Vẻ đẹp của Dữ liệu có cấu trúc*" lên, nói: "Tôi đọc xong quyển này sẽ trả lại cho cậu ngay. Cậu chờ một chút được không?"
*Structured Data (Dữ liệu có cấu trúc) là các phần thông tin được tổ chức dưới dạng đoạn mã, mục đích của chúng là giúp các công cụ tìm kiếm hiểu rõ hơn về nội dung của trang web.
Ngô Câu nói ngay: "À được được, không sao, không cần gấp! Anh đọc bao lâu cũng được!"
"Nhưng mà anh học cũng nhanh thật đấy. Mới có vài tuần thôi đó. Tôi nghiêm túc nghe giảng bài mà còn cái hiểu cái không, thực sự kiến thức quá nặng."
"Có lẽ vì trước khi mất trí nhớ, tôi có học qua rồi. Bây giờ xem như là ôn tập lại."
Thời Tung nhàn nhạt cười nói: "Cảm ơn cậu mỗi tuần đều mang sách cho tôi mượn."
"Không sao, việc nhỏ thôi! Tôi mới cần phải cảm ơn anh! Vừa nãy chơi trò chơi, tôi được MVP*, đạt số điểm cao nhất trong câu lạc bộ, còn nhận được thêm rất nhiều tiền tưởng. Tất cả đều là có anh!"
*Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player: là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu. Dù trận đấu thắng hay thất bại thì mỗi đội cũng sẽ đều có một người có danh hiệu MVP. MVP giúp đánh giá phần nào được khả năng của người chơi trong các đội.
"Anh cũng giỏi thật, lâu lâu mới vào phòng nghỉ đưa đồ uống cho chúng tôi, nghe qua vài câu mà đã tìm ra được chân tướng. Nhờ có anh nhắc nhở, tôi mới có thể suy nghĩ được nhiều dữ kiện khác nhau, đoán được hung thủ là ai."
Sáu vị khách đang chơi Ai là kẻ gϊếŧ người, họ đều đến từ câu lạc bộ thích chơi Ai là kẻ gϊếŧ người ở đại học Cẩm Hoa.
Tiền của họ hữu hạn. Họ không đủ điều kiện để tổ chức chơi ở một cửa tiệm chính quy, cho nên góp tiền với nhau để mua một hộp trò chơi second-hand, cuối tuần thường sẽ tìm một nơi để chơi Ai là kẻ gϊếŧ người.
Hiện tại, khách sạn Mê Tàng đã trở thành địa điểm thường lui tới của họ.
Khách sạn nằm ở Cổ Trấn, dựa núi gần sông, phong cảnh hữu tình, phù hợp với không khí để tổ chức chơi Ai là kẻ gϊếŧ người.
Hơn nữa sinh viên cũng chỉ cần tốn tiền ăn và tiền uống đã có thể ở đây chơi cả một buổi trưa.
Đối với Ngô Câu, điểm nào ở khách sạn Mê Tàng cũng tốt.
Điều cần chú ý duy nhất ở đây là nếu đầu bếp xin nghỉ phép, đừng ăn thức ăn do ông chủ Thời Tung tự tay nấu.
Ngô Câu từng ăn món cơm chiên trứng do Thời Tung nấu một lần.
Nuốt một miếng, Ngô Câu phải tự cấu véo bản thân suốt ba phút mới không bị ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng sau đó cậu mới biết được rằng Thời Tung nấu cơm dở là do anh không có vị giác.
Điều này khiến Ngô Câu có vài phần thương cảm với ông chủ Thời Tung một chút, đồng thời cũng khá tò mò.
Khi đang chơi Ai là kẻ gϊếŧ người, Ngô Câu xin phép đi nhà vệ sinh.
Đi ngang qua bàn tiếp tân, Ngô Câu lải nhải mình không thể tìm được manh mối nào khả thi, Thời Tung nghe được, thuận miệng giải đáp cho cậu, sau đó cậu mới đoán ra được hung thủ là ai, vì vậy đạt được MVP và tiền thưởng.
Bây giờ, Ngô Câu liên tục nói cảm ơn Thời Tung, lại giơ tay ra với đối phương: "Tôi thật sự rất cảm ơn anh."
"Không cần khách khí. Những sinh viên khác chơi xong liền rời đi, chỉ có cậu ở lại giúp tôi dọn dẹp. Tôi cũng muốn cảm ơn cậu."
Thời Tung nói xong, lại cúi đầu đọc sách.
Giọng điệu ôn hòa, êm ái, nhưng ở nơi Ngô Câu không nhìn thấy, ánh mắt của anh lại lóe lên một tia chán ghét.
Cùng lúc đó, anh hơi mím môi, ngũ quan căng chặt lạnh lùng, trong chớp mắt như thay đổi thành một gương mặt khác.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn Ngô Câu, ánh mắt Thời Tung lại dịu dàng vô cùng, không khác gì bình thường.
Anh lịch sự giơ tay lên, bắt tay Ngô Câu một chút, sau đó trả sách lại cho đối phương: "Cảm ơn. Tôi đọc xong rồi."
"Không, không có gì... Tôi... Khụ, vậy tôi chuẩn bị về đây."
"Tạm biệt. Tuần sau gặp lại."
Chờ mọi người rời đi hết, Thời Tung vào nhà vệ sinh, đi thẳng đến bồn rửa mặt, rửa bàn tay đã bắt tay với Ngô Câu suốt ba lần.
Thoa xà phòng, rửa, lặp lại liên tục.
Anh không ghét Ngô Câu, cũng không có thói quen sạch sẽ.
Nhưng anh lại có sự bài xích theo bản năng đối với từng người đến gần mình.
Cứ như trời sinh đã vậy, hoặc trước đây anh đã trải qua sự kiện gì đó, nhưng anh không nhớ rõ.
...
9 giờ 15 phút tối.
Thời Tung dọn dẹp xong đại sảnh, chuẩn bị lên lầu ngủ thì bất chợt nghe thấy tiếng tua rua lay động trên màn cửa ở ngoài cửa ra vào.
Khách đến buổi tối?
Thời Tung ngước mắt nhìn qua, một người đàn ông đi đến bàn tiếp tân.
Người đàn ông có mái tóc cắt ngắn, chiều cao tầm trung, có một vết sẹo ở ngay khóe lông mày, mặt mũi đằng đằng sát khí.
Trực giác cảm thấy người này đến đây không có ý tốt, Thời Tung vẫn nở nụ cười niềm nở: "Quý khách đến du lịch Cổ Trấn? Muốn ở qua đêm? Có yêu cầu ở phòng như thế nào không?"
Người nọ lại lấy giấy chứng nhận ra: "Tôi là cảnh sát ở Tân Bắc, tên là Trần Lập. Anh bị nghi ngờ có liên quan đến một vụ án gϊếŧ người, mời anh theo tôi về sở cảnh sát tiến hành điều tra."
Thời Tung chưa từng gϊếŧ người, ít nhất trong kí ức hơn nửa năm qua là không.
Trừ khi vụ án này xảy ra trước khi anh mất trí nhớ.
Nhưng 6 tháng trước, Thời Tung từng bị nhân viên chính quyền địa phương kéo đi chụp ảnh, quay phim tuyên truyền cho Cổ Trấn. Nhờ gương mặt của anh xuất hiện trong đoạn phim tuyên truyền, Cổ Trấn và khu vực gần đây nhận được nhiều sự chú ý, khách du lịch đến đông hơn.
Trên douyin, weibo đều xuất hiện ảnh chụp của anh.
Nếu anh thật sự là hung thủ của một vụ án gϊếŧ người thì cảnh sát phải tìm đến anh từ nửa năm trước mới đúng.
Người này đang nói dối, hay là có mục đích gì khác?
Thời Tung bất động thanh sắc, âm thầm lấy một con dao cất giấu dưới ngăn tủ của bàn tiếp tân.
Tuy không nhớ trước đây mình từng làm gì nhưng anh vẫn cảm thấy sức khỏe của mình không tốt, tay và vai không thể mang vác được vật nặng.
Để đối phó với người này, anh cần phải sử dụng cách khác.
Bất chợt, một cổ kình phong từ bên ngoài cửa khách sạn đánh úp lại, rèm cửa dựng ngược lên, một luồng sáng chiếu thẳng vào trong khách sạn, bao trùm khắp các vật dụng trong phòng.
Thời gian như ngừng lại.
Linh hồn như bị tách khỏi thể xác, đồng tử không ngừng phóng to, ý thức ngay lập tức rơi vào trống rỗng.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, anh nhận ra hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi ——
Anh đang ở trong một căn phòng có màu chủ đạo là hai màu trắng đen.
Giữa phòng có một cỗ quan tài, xung quanh quan tài chất đầy vòng hoa, trên mỗi vòng hoa treo một câu phúng điếu. Trước quan tài có một tấm ảnh thờ trắng đen.
Trên tấm ảnh là một người đàn ông mặc một bộ âu phục cao cấp đời cũ, quần áo phẳng phiu ngay ngắn, đây là gương mặt của một thanh niên anh tuấn.
Người này lại há rộng miệng sang hai bên, hai con mắt trợn trừng, cho nên gương mặt có chút kỳ quái.
Đặc biệt ánh mắt vô hồn mở to kia có thể khiến người nhìn phát hoảng.
Vì sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở một nhà tang lễ?
Thời Tung nghiêng người, muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, bất ngờ bị một người khác hung hăng va chạm.
Đó là một người phụ nữ mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu đội một đóa hoa trắng.
Người phụ nữ đã lớn tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, những nếp nhăn xô vào nhau như sóng nước trên mặt hồ sau khi ném đá xuống.
Người phụ nữ hung hăng liếc mắt nhìn Thời Tung: "Cút ra ngoài ngay! Ở đây không chào đón cô!"
Thời Tung khẳng định người phụ nữ này vừa rồi cố ý đẩy anh.
Trên đỉnh đầu người phụ nữ chợt xuất hiện vài dòng chữ ——
【 Thân phận: NPC】
【 Tên: Lưu Kim Hoa 】
【 Thông tin nhân vật: 52 tuổi, bà chủ nhà họ Lý, mẹ chồng của bạn 】
Làn điệu bi thương trầm thấp vang vọng giữa không trung; những tờ tiền giấy màu vàng rơi lả tả trên mặt đất, không ngừng lay động theo cơn gió thổi vào.
Trong đầu Thời Tung lại xuất hiện thêm vài dòng chữ khác ——
【 Người chơi Thời Tung, chào mừng bạn tham gia 《 Trò chơi kịch bản sát nhân của quốc vương 》, tôi là hệ thống số 0237 】
【 Bây giờ bạn đang tham gia phó bản 《 Trấn Trường Mệnh 》】
【 Mức độ khó của phó bản: cấp F, số lượng người chơi: 6 người 】
【 Nhắc nhở: Trong 6 người chơi có ẩn giấu 1 thủ phạm 】
【 Bạn tên là Khương Uyển Nhi, từng có ba đời chồng, nhưng tất cả đều đã qua đời, cho nên người ở đây thường gọi bạn là "Góa phụ đen" 】
【 Người chồng thứ ba của bạn là con trai thứ hai của Lưu Kim Hoa, người chồng đầu tiên của bạn là con trai trưởng của Lưu Kim Hoa, bà ấy cho rằng bạn đã hại chết hai người con của mình, cho nên vô cùng hận bạn 】
Thời Tung: "..."
【 Đặc điểm nhận dạng Khương Uyển Nhi: Mary Sue, vạn nhân mê, hầu hết đàn ông đều yêu mến 】
【 Câu cửa miệng của Khương Uyển Nhi: "Trời ơi, tôi cũng không biết vì sao chàng trai này lại yêu mình. Chẳng qua khi tôi đi ngang qua người ta có khẽ nhìn người ta một cái. Vậy mà ai cũng yêu tôi, tôi cũng buồn rầu lắm." 】
Thời Tung: "..."
Người chơi Thời Tung chuẩn bị có được kí ức của Khương Uyển Nhi.
【 Nhắc nhở trong trò chơi: Sau khi có được kí ức, bạn là Khương Uyên Nhi; xin đừng tùy ý OOC*, nếu không bạn có thể tử vong 】
*Out of character: thoát vai
【 P.S: Người chơi tử vong trong trò chơi tương đương với tử vong ở thế giới thực 】
Những dòng thông báo biến mất.
Thời Tung nhận được nhiều thông tin khác.
"Dì Lưu. Dì có mệt không? Con có hầm chút tổ yến. Dì ăn một chút nhé. Cậu chủ đi rồi, con biết dì rất đau lòng. Nhưng xin dì đừng tự tổn thương mình!"
Một giọng nói nũng nịu vang lên, xen lẫn với tiếng khóc nức nở từ bên ngoài truyền đến. Người vừa nói nhanh chóng bước vào trong linh đường. Đó là một cô gái khoảng 20 tuổi, mày dài lá liễu, mắt phượng, nhan sắc xinh đẹp.
Cô cầm một hộp thức ăn hình vuông bước vào trong, đầu tiên cười với Lưu Kim Hoa một chút, sau đó lại nhìn về phía Thời Tung.
【 Thân phận: NPC】
【 Tên: Phùng Mai Mai 】
【 Thông tin nhân vật: 19 tuổi, em họ xa của con trai nhà họ Lý. Cô yêu thầm cậu hai nhà họ Lý, trước ngày Khương Uyển Nhi kết hôn với cậu hai Lý, cô đã cố ý tìm cậu hai, khuyên cậu ta bỏ bạn để cưới cô ấy. Cậu hai Lý từ chối, kiên quyết bày tỏ tấm lòng chung thủy với bạn, điều này khiến bạn lại cảm mến cậu hai Lý nhiều hơn... 】
Sắc mặt Phùng Mai Mai có chút phức tạp, cô bỏ hộp thức ăn xuống, đổ tổ yến ra một bát đưa cho Lưu Kim Hoa, một bát còn lại mang cho Thời Tung.
Ánh mắt cô gái lập lòe, giữa mày cũng có một tia tàn nhẫn.
Nhưng sau đó cô gái áp chế những cảm xúc này xuống, cười nói: "Chào chị dâu. Hẳn chị cũng rất đau lòng đúng không? Chị ăn chút tổ yến để bồi bổ thân thể nhé."
...
Trước đó. Phía sau khách sạn Mê Tàng.
Sinh viên Tả Tam Khưu có biệt hiệu "Lão Tam" đang trốn ở đây.
Sau khi nghe thấy cuộc hội thoại của Thời Tung và Ngô Câu, hắn đỏ cả mắt.
Gần đây Tả Tam Khưu túng thiếu nặng nề.
Vì lòng tự trọng cao, hắn luôn tỏ vẻ không có việc gì trước mặt người khác, nhưng suốt hai tuần nay chỉ dám ăn màn thầu.
Tiền thưởng hằng năm ở câu lạc bộ là lệ phí của các thành viên đóng góp theo từng học kì, dù số tiền không quá lớn nhưng vẫn đủ để giúp Tả Tam Khâu phần nào.
Vốn dĩ MVP phải là hắn, tiền thưởng cũng nên là của hắn.
Nhưng bây giờ Thời Tung lại phá hỏng tất cả.
"Cả đời này mình sẽ không tin Thời Tung thêm lần nào nữa!"
"Sau này mình sẽ xem từng câu của anh ta đều là cứt chó!"
Âm thầm chửi thề trong lòng, Tả Tam Khâu lại nghe thấy chuyện "cảnh sát", "án gϊếŧ người liên hoàn".
Hé cửa sổ ra một chút, hắn tò mò nhìn về phía bàn tiếp tân, cuối cùng bị luồng sáng kia bao bọc cả người.
...
Phòng thay đồ ở hậu trường Nhà hát Cẩm Thủy.
Một nam đán hát kinh kịch đang ngồi trang điểm.
Nghe thấy có người đến gần, người này nghiêng đầu nhìn qua, khóe mắt ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, phong tình vạn chủng, hớp hồn người nhìn.
Người vừa đến nói: "Nhận được thông tin, Trần Lập ở đội năm dùng đạo cụ kéo một người mới vào phó bản 《 Trần Trường Mệnh 》, Trần Lập chỉ định người mới vào nhân vật —— Khương Uyển Nhi."
"Không thể nào." Nghe xong, trợ lý bên cạnh nam đán líu lưỡi: "《 Trần Trường Mệnh 》? Chắc chắn là phó bản này? Không phải nó có tên là 《 Bàn về 100 cách chết của Khương Uyển Nhi 》hay sao?"
《 Trần Trường Mệnh 》, người mới vừa vào đã tham gia một phó bản có độ khó cao.
Khương Uyên Nhi là nhân vật chắc chắn sẽ chết theo cốt truyện.
"Vậy là Trần Lập muốn người đó phải chết."
Nam đán cầm một cây bút kẻ mắt lên, vẽ khóe mắt cho mình, hỏi: "Người mới đó tên gì?"
Người vừa đến đáp: "Người đó tên Thời Tung, là chủ của khách sạn Mê Tàng ở Cổ Trấn, Hoàng Hà."
"Trần Lập đã tốn một số tiền lớn. Xem ra là vì muốn cướp thân phận của người này. Ông chủ Lý... Chuyện này có liên quan đến "Bữa tiệc cuối cùng" không?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trọng điểm, chương 1 không có công.
Và không đọc những tác phẩm trước đây của tôi cũng không ảnh hưởng đến việc đọc câu chuyện này nha.
Cứ theo dõi những nhân vật mới, sau này sẽ giải thích cặn kẽ.
30.8.23
đào tiếp thôiiiiiiiiiiiii