Bạch Nhược Băng, Em Lại Muốn Bỏ Tôi

Chương 5: Tiểu bạch thỏ ngây thơ trong sáng

Sáng hôm sau, lại bộ dáng say xỉn. Lăng thần quần áo xộc xệch, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Vừa vào phòng khách, đập vào mắt hắn là cô gái với mái tóc màu hạt dẻ, trên người đang mặc một chiếc váy ngủ mày trắng có mũ hình con thỏ.

Cả người co quắt nằm bất an trên ghế.

Trán lấm tấm tầng mồ hôi mỏng khiến những sợi tóc dài vô tình dính lên mặt. Mặt Trời bên ngoài chiếu vào phòng, xuyên qua kẽ lá, rèm cửa bằng lụa thỉnh thoảng khẽ đung đưa trong gió.

Chóp mũi quẩn quanh mùi hương hoa cỏ, mùi hương thanh thuần the mát lại sảng khoái.

Rất dễ ngửi, lại có chút mê người. Hắn bất giác tiến lại gần cô, vô thức ngắm nhìn khuân mặt thanh tú đang chìm trong giấc ngủ.

Tựa như thiên thần, lại giống với ảo ảnh trong mộng. Nếu hắn là chàng trai năm trung học, chắc sẽ vô thức mà bị cô mê hoặc.

Thật giống một chú thỏ con🐰🐰🐰.

Nhưng bây giờ hắn lại thích ngắm nhìn nhưng cô nàng nóng bỏng , hoang dã.

Đối với hắn phụ nữ là phải "Dã" ( hoang dã, mê hoặc bất kham, kiểu như yêu tinh ).

Hắn có chút cảm động, cô đã thức suốt đêm chờ hắn về. Trên bàn ăn lại có một bàn thức ăn đã nguội lạnh từ bao giờ, trong lòng có chút chua xót. Nhanh chân về phòng lấy một chiếc khăn mỏng, khẽ đắp cho Nhược Băng.

Rồi lái xe vun vυ't biến mất.

Nhược Băng khẽ động mi, mở mắt. Bây giờ, hình tượng người con gái si tình thầm thương trộm nhớ của cô trong lòng Lăng Thần lại tiến thêm một bước.

-------_----------

Diệp gia.

- Bà nói xem, con bé đó có thể đóng giả con gái chúng ta được bao lâu. Lỡ như họ phát hiện ra cô ta là giả, chúng ta phải làm sao ăn nói với nhà họ?

Diệp phu nhân khẽ nhấc chân bắt chéo, thả lưng xuống chiếc ghế dựa.

Ánh mắt sắc bén, toan tính.

- Ông yên tâm, tôi đã dặn nó phải đóng giả thành một cô gái yêu thầm cậu nghi. Con bé đó rất có kinh nghiệm. Hơn nữa tôi cũng đã cho người đi tìm Diệp hy, chẳng bao lâu mà có tin tức. Đến lúc đó, cứ mượn cớ con gái chúng ta bị bệnh nặng mà sự hộp tác của 2 nhà từ lâu đã bền chặt. Không thể vì lý do như vậy mà hủy bỏ. Sau khi ra nước ngoài chữa bệnh cũng may đã hồi phục nên muốn quay về sửa sai. Nhà họ cũng không thể không chấp nhận.

Bà ta nhếch môi khẽ tự đắc. Bà ta không muốn nói cho ông biết, vì mọi chuyện còn chưa thành không nên nói trước.

----------------------------

Sau khi ăn sáng, Nhược Băng thay quần áo bắt xe đến trung tâm thương mại.

Khi dọn ra khỏi nhà vì không mang theo nhiều đồ, nên cô muốn đi mua sắm một chút vừa hay ra ngoài thay đổi không khí...

Khi vào nhà vệ sinh vô tình đυ.ng trúng một cô gái ăn mặc hở hang.

Túi đồ trên tay cô bị hất tung tóe dưới đất.

Cô gái kia khó chịu quát lớn:

- Mắt bị mù à, có nhìn đường không đấy. Trông dáng vẻ quê mùa này, chắc không phải ăn vạ đấy chứ. Biết chiếc váy này đáng giá bao nhiêu không. Còn không mau xin lỗi nếu không đừng trách tôi ác độc.

Hừ, rõ ràng là cô ta đi đường mà còn lo nhìn chằm chặp vào chiếc gương nên mới đυ.ng trúng cô. Sao giờ lại đổi thành cô sai cơ chứ.

Nhược Băng khẽ vòng qua cô ta, luồn người tránh né định rời đi.

Bỗng bị cô ta túm tóc lôi lại.

Cô bực mình chửi thẳng .

- Là ai mắt chó còn chưa biết, chính cô làm sai còn đổ cho người khác. Tôi ăn mặc quê mùa thì sao, nhìn bộ dạng của cô không phải thật sự là đi làm tiểu mật ( ý chỉ bồ nhí ) đó chứ. Hừ

Cô ả tức giận nghiến răng ken két, giơ tay hung hăng định tát cô.

Nhược Băng không chịu yếu thế, đừng tưởng cô im lặng mà tiếp tục làm tới.

Da mặt cô tuy dày (tuy không bằng cô ta haha) nhưng sức chịu đựng của cô có giới hạn, không đứng yên để chịu trận.

- Nếu cô vẫn còn phát điên, ở đây có camera nhân tiện tôi cùng cô đi xem thử, thế nào không bằng lòng ???

Hư, não cô mới không bị rỗng, đúng là não ngắn. Ở nhà vệ sinh thì làm gì có camera.

Biết mình đuối lý, cô ả cũng chỉ biết bỏ chạy lấy người, sợ chuyện bại lộ sẽ bị mất mặt.

Nhược Băng thầm nghĩ : " Chạy nhanh như vậy, không phải thật sự bị Tào Tháo rượt đó chứ... haha...Không nói người ta còn tưởng bố cô ta là vận động viên điền kinh ..."