Ninh Vân bị những lời này của cô làm cho khϊếp sợ không thôi.
Cho nên có nghĩa là mấy năm nay Ninh Khê cố ý nhắm vào cô, là bởi vì thích cô?
Điên rồi sao?!
Tuyệt đối không được.
Ninh Vân muốn giãy dụa, nhưng tay Ninh Khê ôm chặt lấy eo cô khiến cô không thể động đậy.
Ánh mắt Ninh Khê cực nóng, vẫn đang khẩn cầu: "Ninh Vân, thích em đi, cầu xin chị."
"Ninh Khê, bỏ tay của cô ra khỏi người tôi!"
Tình cảnh dần dần có chút mất khống chế, trong lòng Ninh Vân hoảng loạn muốn chết.
Ninh Khê dường như không nghe thấy mệnh lệnh của cô, vẫn nhìn thẳng vào cô.
Ninh Vân suýt chút nữa tức điên, nói năng không lựa lời, cố gắng cắt đứt suy nghĩ của cô.
"Ninh Khê, mặc cho cô có nổi điên làm bậy làm bạ như thế nào đi chăng nữa, giữa chúng ta vẫn sẽ tuyệt đối không có khả năng với nhau!"
"Cho dù tôi có tìm ai để yêu đương thì chắc chắn cũng sẽ không phải là cô!" Ninh Vân hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "Bây giờ cô buông tôi ra, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau này chúng ta chia một nửa gia sản, đường ai nấy đi, đừng quấy rầy ai hết."
Cô tự giác nghĩ rằng đây là kết quả tốt nhất, nhưng vẻ mặt Ninh Khê lại trông rất kỳ quái.
Khuôn mặt trắng nõn nhu thuận của Ninh Khê mang theo sự điên cuồng không phù hợp với cô ấy, còn có sự lạnh lùng.
Giọng cô ấy rất lạnh, nói từng câu từng chữ: "Em không cần gia sản, em cũng không cần phân rõ giới hạn."
"Ninh Vân, em chỉ cần chị."
Ninh Khê nói xong, nhấc tay lên, trực tiếp xé nát làn váy dưới thân Ninh Vân.
Trên người Ninh Vân mặc váy mỏng, dùng sức xé một cái lập tức lộ ra da thịt trắng như tuyết, tà váy bị xé rũ xuống đến chỗ bắp đùi.
Cô kinh hô một tiếng, vội vàng lấy tay che đậy cơ thể mình lại.
Ninh Khê lại không cho cô cơ hội này, trực tiếp dùng vải rách trói hai tay cô lêи đỉиɦ đầu.
Ninh Vân trừng lớn hai mắt, vươn một chân đạp cô ấy.
Ninh Khê nắm lấy bắp chân cô, cảm nhận làn da mịn màng của đối phương.
Cơ thể của cô ấy đi về phía trước, vừa vặn kẹt giữa hai chân Ninh Vân, khiến Ninh Vân ngay cả hai chân cũng không cử động được.
Ninh Khê từ trên cao nhìn xuống người bị nhốt dưới người, trong lòng xẹt qua một tia thỏa mãn bệnh hoạn.
Cô ấy nghiêng đầu cọ cọ bắp chân bóng loáng của Ninh Vân, khóe miệng cong cong.
“Vân Vân, trên người của chị thơm quá." Ninh Vân run rẩy, dự cảm xấu trong lòng dường như hóa thành hiện thực.
Quả nhiên, ngay sau đó, Ninh Khê lập tức vươn tay xé nát qυầи ɭóŧ của cô.
Qυầи ɭóŧ mỏng manh, vừa xé lập tức đã trở nên nát bấy, bị Ninh Khê tiện tay ném lên thảm.
Ánh mắt cô ấy sáng quắc nhìn chằm chằm nửa người dưới Ninh Vân, trong mắt dâng lên du͙© vọиɠ.
Chỗ riêng tư phía dưới Ninh Vân được xử lý rất sạch sẽ, da thịt của cô trắng nõn, trên âʍ ɦộ không có một sợi lông, giống như một cái bánh bao nhỏ sạch sẽ.
L*и nhỏ bị che khuất và chung quanh đều là màu hồng phấn non nớt, giống như thể nó đang chờ cô ấy đến hái.
Cô ấy nuốt nước miếng, vươn ngón tay chạm vào miệng l*и hai cái. Cô ấy lẩm bẩm: "Thật tốt..."
Ninh Vân nổ tung, cơ thể bắt đầu không ngừng giãy dụa, ngoài miệng cũng tức giận mắng: "Chết tiệt, không được sờ, không được nhìn, cút khỏi người tôi!"
Ninh Khê cũng không tức giận, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không rời khỏi cơ thể cô.
Ninh Vân nhìn bộ dạng này của cô thật sự có chút sợ hãi.
Ba và mẹ kế hiện tại đều đang mở rộng dự án ở nước ngoài, phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể trở về.
Bảo mẫu trong nhà cũng được nghỉ dài hạn, hiện tại trong biệt thự chỉ có cô và Ninh Khê.
Nếu Ninh Khê thật sự mất khống chế... Ninh Vân nuốt nước miếng, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp.
Giọng cô run rẩy mở miệng nói: "Ninh Khê, cô bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng xúc động."