“Này, cậu là Van Gogh tới từ đâu mà lấp đầy bức tranh nhợt nhạt của tớ thế.” - Nhật kí Lâm Tuế Tuế.
-
Ngồi cùng bàn bốn năm ngày như vậy, Lục Thành luôn bận rộn, rất buồn ngủ, thường xuyên lười biếng, dáng vẻ lạnh lùng.
Giống như anh đang tuân thủ “tuyên ngôn” lần đầu gặp mặt, không muốn ngồi cùng bàn với “con nhóc tóc vàng”.
Cho dù là sau khi thay đổi quyết định thì cũng rất ít khi chủ động nói chuyện phiếm với Lâm Tuế Tuế.
Đây là lần đầu tiên.
Lâm Tuế Tuế có phần sững sờ, động tác ngây người một lát.
Biểu cảm cũng ngây ngốc ngơ ngác khiến đối phương không nhịn được, trong mắt mang theo một ý cười.
Lục Thành nhướng mày, thuận miệng lẩm bẩm: “Giống như mướp hương… Cậu ngốc gì thế?”
Lâm Tuế Tuế hoàn hồn, hai má đỏ thắm, vội vàng xua tay: “Không, cái kia…”
Cô muốn nói, cô không có suy nghĩ không an phận gì về Lục Thành.
Việc ngẩn người đơn thuần chỉ là vì bất ngờ không kịp trả lời mà thôi.
Nhưng rất hiển nhiên, đối phương chỉ nói giỡn mà thôi, căn bản không nghĩ tới tầng ý nghĩa này.
Hẳn là do trong lòng có quỷ.
Nên nhạy cảm ở khắp mọi nơi.
Lục Thành: “Không chép sao? Vậy thì thôi.”
Anh cúi đầu xuống, trở lại trạng thái nhắm mắt ngủ nghỉ.
Lâm Tuế có lòng muốn cải thiện mối quan hệ bạn cùng bàn nhưng không tìm thấy thời gian thích hợp đành phải bỏ qua.
……
Chớp mắt đã đến giờ nghỉ trưa.
Tiết toán là tiết đầu tiên của buổi chiều, giáo viên đã chấm bài tập về nhà và phát ra cho học sinh, để học sinh nhìn thấy lỗi sai của mình sau đó phân tích các chủ đề, bài toán với nhau.
Lâm Tuế Tuế mở sách bài tập ra, nhìn hai dấu chấm hỏi lớn phía trên, cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Ở bàn trước, Khương Đình ném bài thi và sách giáo khoa vào trong hộc bàn, đứng lên rồi hỏi cô: “Tuế Tuế, đi ăn cơm không?”
Canteen trường Trung học số Tám nổi tiếng khắp thành phố, ngay cả khi Lý Tuấn Tài giới thiệu trường cho Lâm Tuế Tuế vào buổi đầu nhập học cũng không tránh khỏi nhắc tới chỗ này.
Ngày thường, một số món ăn ngon có số lượng hạn chế, học sinh phải đứng xếp hàng mới ăn được.
Cho nên tiết học cuối của buổi sáng không dạy quá giờ, đó là điều ngầm định không nói ra giữa giáo viên và học sinh.
Sau giờ học, lớp hai vắng bóng không người.
Trông Khương Đình không nhanh cũng không chậm.
Không có lý do gì khác cả, chỉ đơn thuần là cô ấy không hứng thú với thịt kho tàu “tiếng tăm lừng lẫy” vào thứ hai nên cũng lười đi cướp cơm.
Rốt cuộc, khó coi.
Lâm Tuế Tuế khép sách bài tập lại: “Ừm, đi thôi.”
Trong canteen tiếng người ồn ào.
Hai người lấy cơm xong, tầm mắt đảo đảo quanh bốn phía, bước chân dừng lại không tự chủ.
Lúc này, khó tìm chỗ ngồi.
Khương Đình xoay nửa người, ánh mắt sáng ngời, vung tay lên về phía xa xa: “Dư Tinh Đa!”
Lâm Tuế Tuế khẽ run lên.
Ngẩng đầu lên.
Đúng vậy, cách đó không xa, Dư Tinh Đa và Lục Thành ngồi cùng một chỗ, bên cạnh họ còn có hai ba chàng trai, đều là học sinh lớp của bọn họ.
Khương Đình không nói hai lời, một tay bưng khay cơm, một tay kéo Lâm Tuế Tuế rồi chen vào trong đám người.
Cô ấy chọn chỗ trống duy nhất bên cạnh Dư Tinh Đa rồi ngồi thẳng xuống.
Thuận tay, lại chỉ chỉ ghế bên cạnh Lục Thành: “Tuế Tuế, cậu ngồi với bạn cùng bàn của cậu đi.”
Lâm Tuế Tuế còn chưa kịp mở miệng đã nghe được Dư Tinh Đa cười he he một tiếng, còn nháy mắt, nhìn hơi hèn mọn đáng khinh.
Vẻ mặt Khương Đình ghét bỏ: “... Cậu làm gì vậy?”
Dư Tinh Đa vừa mở miệng đã ngửi thấy mùi như tên lưu manh cặn bã Đông Bắc: “Đừng có lỗ mãng nha, cẩn thận bạn gái anh Thành làm đỗ lu dấm dìm chết chúng ta đó. Em gái, ngồi đây này, đừng ngồi với tên yêu nghiệt bạn cùng bàn này nữa.”
Cậu ta để cậu trai bên cạnh dời qua một vị trí, chừa chỗ trống cho cô gái nhỏ.
Lâm Tuế Tuế ngập ngừng, ngại cả nửa buổi.
Nói cảm ơn rồi mới cẩn thận ngồi xuống.
Lần này thì biến thành cô đối mặt với Lục Thành.
Cảnh tượng khiến người ta chột dạ, có tật giật mình.
Lại luống cuống tay chân.
Lục Thành liếc mắt một cái đã thấy Lâm Tuế Tuế khẩn trương, nhếch môi.
Sao nhóc này lại như thế nhỉ?
Anh cũng không ăn thịt người, sao mỗi lần hai người chạm mắt thì nhóc lại có biểu cảm như vậy?
Sợ anh sao…
Lục Thành cảm thấy hơi buồn cười.
Đang muốn mở miệng nói cái gì đó.
Bỗng chốc, đầu ngón tay thon dài trắng nõn chạm vào vai anh, cắt đứt tất cả động tác chưa hoàn thành.
Trước mặt mọi người, cô gái xinh đẹp ôm lấy cánh tay anh, dựa vào anh rồi ngồi xuống.
Cô ấy cười nhẹ nhàng và xen vào chủ đề một cách tự nhiên: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”
Dừng một chút.
Tầm mắt rơi vào mặt hai cô gái.
Sau khi nhìn lướt qua một vòng, trước tiên nhìn về phía Khương Đình: “Khương Đình, lâu rồi không gặp.”
Khương Đình đang ăn cơm, nghe vậy, cô ấy ngẩng mặt lên, không khách khí thuận miệng đáp: “Xin chào, đàn chị Tô.”
Tô Như Tuyết là cô gái đứng trên sân thể dục trêu chọc Lâm Tuế Tuế.
Về phần tên của cô ấy, ngay từ ngày đầu tiên nhập học, cũng đã được Khương Đình phổ cập kiến thức.
Dựa theo cách nói của Khương Đình, Tô Như Tuyết được xem như đàn chị bọn họ, năm nay học lớp mười hai, là sinh viên nghệ thuật. Hai năm trước căn bản không đến trường, nghe nói là tham gia đào tạo nghệ thuật ở bên ngoài, bên phía nhà trường cũng xin nghỉ dài ngày. Nhưng từ sau khi quen Lục Thành, mỗi ngày đều đi học đúng giờ, đúng giờ đến báo cáo.
Người có kế hoạch, lại không quan tâm đến thành tích học văn hóa, trong nhà còn có chút bối cảnh, hành vi xử sự hoàn toàn không theo lẽ thường, có thể coi là không kiêng nể gì cả.
Đúng là trời sinh một đôi với Lục Thành.
Lâm Tuế Tuế ngồi ở trong lớp học, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy bóng dáng hai người họ từ xa xa.
Nhưng mặt đối mặt như vậy, lại là lần đầu tiên.
Tô Như Tuyết không nhận ra cô.
Đôi mắt thực thực giả giả liếc nhìn Lâm Tuế Tuế một cái, mắt hạnh lóe lên, cả người như muốn nằm trên người Lục Thành, õng ẹo lắc lư mở miệng, trêu chọc hỏi: “... Là bạn mới sao? Có vẻ như trước đây chị chưa từng gặp em trong lớp đấy.”
Bầu không khí đông cứng lại.
Không ai trả lời.
Tô Như Tuyết không có được đáp án nên đi trước làm chủ, xem gương mặt mới này trở thành tình địch, là cô gái tới ngấp nghé Lục Thành.
Dù sao, Lâm Tuế Tuế ngồi đối diện với Lục Thành.
Trong mắt các cặp đôi ở trường Trung học, khi ngồi mặt đối mặt, hẳn là có mối quan hệ không bình thường.
Tô Như Tuyết kì quặc tự làm quen, vừa mở miệng có thể khiến người ta không xuống đài được.
“Xin chào đàn em tiểu học, chị tên là Tô Như Tuyết, bạn gái của Lục Thành. Nếu như em có tâm tư gì, nhân lúc còn sớm thì cất ngay nhé.”
Lâm Tuế Tuế: “...”
Đột nhiên.
Cô lập tức rũ mắt xuống, tránh tầm mắt sắc bén của đối phương.
Hai má đỏ bừng, gần như cả người đều bị thiêu đốt.
Cảm giác xấu hổ này còn tệ hơn là việc lúc trước bị hai người phát hiện cô đứng bên cạnh nhìn.
Một giây sau, bỗng dưng Lục Thành giơ tay lên, hất Tô Như Tuyết ra, trên mặt là vẻ giận dữ.
“Tô Như Tuyết, cô nói gì vậy?”
Trong mắt Tô Như Tuyết đầy ngạc nhiên.
Lục Thành: “Có phải bên cạnh tôi xuất hiện một con khỉ cái, cô cũng cảm thấy người ta có ý với tôi không? Một lần hai lần là làm nũng, nhiều lần, tôi hầu hạ không nổi.”
Tô Như Tuyết nhìn về phía Dư Tinh Đa.
Dư Tinh Đa cười mỉa một tiếng, giải thích: “Chị Tô này, em gái này là học sinh mới mới chuyển tới lớp chúng tôi.”
“...”
Lục Thành không nói gì nữa, không nói một lời phủi tay rời đi.
Tô Như Tuyết vội vàng nói "Xin lỗi" với Lâm Tuế Tuế sau đó cũng đứng lên theo, đuổi theo.
Đương sự trong trò khôi hài rời đi, trường hợp xấu hổ thuận lợi kết thúc.
Khương Đình buông đũa xuống, cạn lời trợn mắt trắng, nói với Lâm Tuế Tuế: “Cậu thấy chưa, Tô Như Tuyết này, căn bản là một đứa điên. Tớ thực sự nghi ngờ liệu chị ta có phải là một kẻ hoang tưởng hay không... Sao anh Thành lại tìm một người bạn gái như vậy chứ? Cô gái trong trường mình không đủ cho cậu ấy chọn sao?”
Dư Tinh Đa đáp: “Là xinh đẹp đó. Chứ không thì sao? Anh Thành thích kiểu em gái này, da trắng xinh đẹp chân dài.”
“... Nông cạn!”
Lâm Tuế Tuế không nói giỡn với hai người họ.
Nắm chặt ngón tay, không thể nói là vì sao nhưng có chút rầu rĩ không vui.
Đây đã là lần thứ hai Lục Thành “cứu” cho cô.
Đúng là giống như Khương Đình nói, tuy rằng nhìn tính tình không dễ chọc nhưng là người tốt.
Cô nhìn bầu trời nghĩ thầm.
-
Tan học.
Tô Như Tuyết lại lặng yên không một tiếng động đến lớp bọn cô.
Lâm Tuế Tuế không chú ý, cúi đầu, tự mình ngồi sửa bài tập ở trước bàn.
Tiết toán buổi chiều.
Cô được giáo viên gọi lên, “làm quen” riêng một chút.
Một là bởi vì cô là học sinh mới, hai là nhìn từ bài tập về nhà đã biết cô khó theo kịp tiến độ, thông cảm châm chước cô có vấn đề gì phải hỏi thêm bạn học.
Lâm Tuế Tuế bị tất cả mọi người trong lớp nhìn chằm chằm trong vài phút, có cảm giác như trở về lúc trước, bị bàn tán, bị cười nhạo chế giễu, tay chân cực kỳ luống cuống.
Sau khi ngồi xuống, cô vô thức sờ sờ máy trợ thính, trong lòng hoảng sợ.
Cô không phải kiểu người có tính cách này. Tuy rằng ngoan nhưng cũng không đến mức nhát gan.
Hơn nữa từ nhỏ cô đã luyện đàn, vượt qua bài kiểm tra ở trường, cũng tham gia các cuộc thi đấu lớn nhỏ nên đã quen với ánh mắt người khác.
Chỉ là từ sau chuyện đó…
Lâm Tuế Tuế mím môi, không muốn nhớ lại.
Bên cạnh, một cuốn sách rơi từ trên trời xuống và bay vào người cô.
Bạn học nào đó không đứng lên, cả khuôn mặt vùi vào trong khuỷu tay, giọng nói khá là uể oải.
“... Tôi bảo cậu chép, cậu lại không chép, nhóc tóc vàng ngu ngốc hết nói nổi.”
Lâm Tuế Tuế hơi dừng ngón tay lại, thấp giọng thì thầm cảm ơn.
Mở sách bài tập.
Chữ viết của Lục Thành hoàn toàn khác với tính tình ngang ngược ngạo mạn của anh, thỉnh thoảng có một chút nét liên tục, rất hoa lệ và đẹp đẽ, như thể anh có kỹ năng thư pháp vậy.
Dưới mỗi câu hỏi, hầu hết anh chỉ viết vài dòng.
Ngay cả khi anh lười biếng, anh cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.
Lâm Tuế Tuế luôn cảm thấy xấu hổ khi phải chép bài tập về nhà của người khác, cô nghĩ trước tiên viết bài tập của anh ra sau đó tự mình từ từ điền vào cách giải chi tiết.
Khi Tô Như Tuyết bước vào, cô đã suy luận cách giải trước hai dòng đáp án.
Trường Trung học số Tám có ký túc xá cho học sinh và khá nhiều học sinh ở ký túc xá.
Vừa tan học, học sinh đều nóng lòng muốn về ký túc xá để nghỉ ngơi.
Trong lớp học, học sinh đi từng tốp năm tốp ba rồi dần dần đi hết.
Không ai chú ý đến hàng cuối cùng.
Tô Như Tuyết kiêu ngạo ngồi trên đùi Lục Thành.
“Lục Thành, lát nữa chúng ta ăn cơm với nhau nhé?” Cô gái cười duyên hỏi anh.
Thành công thu hút sự chú ý của cô gái bên cạnh.
Lâm Tuế Tuế có thể nghe thấy giọng nói của con người, từ khóe mắt cô nhìn thấy động tác thân mật của hai người, ngón tay nắm chặt cán bút, càng sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Lục Thành không đẩy người ra, lười biếng nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.
Tô Như Tuyết lập tức vui vẻ, hai tay ôm lấy cổ Lục Thành rồi chủ động dâng đôi môi đỏ mọng lên.
Trong lớp, ngang nhiên trắng trợn hôn lên má anh.
Lục Thành cau mày: “Như Tuyết.”
“... Dạ?”
Anh vuốt tóc cô kia: “Đi ra ngoài.”
“Dạ được.”
Tô Như Tuyết đáp lại, sau đó siết chặt vòng tay, ra hiệu cho Lục Thành mang mình đi.
Rõ ràng cô nàng không nhỏ nhắn nhưng khi làm nũng, cố tính lại mang theo vẻ thiếu nữ tinh tế độc đáo, rất phù hợp.
Cả hai lôi lôi kéo kéo rời khỏi lớp như thể không có ai khác ở đó.
Mùi nước hoa lan tỏa trong không khí.
Cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng ngẩng đầu lên, cắn môi, tầm mắt nấn ná ở cửa sau một lúc lâu.
Vào cuối tháng mười.
Thời gian bình minh ở Giang Thành dần ngắn lại.
Bây giờ là chạng vạng tối.
Lâm Tuế Tuế viết dòng cuối cùng xong xuôi, đặt bút xuống và cẩn thận đẩy cuốn sách bài tập trở lại bàn của Lục Thành.
“... Lục Thành, cảm ơn cậu nhé.”
Cảm ơn vì tất cả sự dịu dàng và lịch thiệp của cậu.
Sau đó, cô ngoan ngoãn thu dọn đồ đạc, mang cặp lên lưng, tắt đèn rồi rời khỏi lớp học.