Nghiêng Tai

Chương 1

“Yêu thầm là một con quái thú nhỏ.” - Nhật ký Lâm Tuế Tuế.

-

Vào giữa tháng mười, ở Giang Thành.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh vừa kết thúc, âm lịch* đã chính thức bước vào mùa thu, nhưng cái nóng mùa hè vẫn chưa tiêu tan.

*Âm lịch, hay còn gọi là nông lịch, là một loại âm dương lịch hiện vẫn còn được sử dụng ở các quốc gia và khu vực chịu ảnh hưởng của nền văn minh lúa nước.

Trong khuôn viên trường Trung học số Tám, hoa quế vàng tỏa hương thơm ngát.

Còn có thiếu niên thiếu nữ chạy tung lung vội vàng ở trên sân thể dục, khắp nơi đều ngập tràn sức sống.

Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng hít sâu một hơi, tinh thần cô cũng rung lên theo đó.

Bên cạnh, người đàn ông trung niên vẫn còn lải nhải giới thiệu cho cô: “Trường học này của chúng ta, cái khác không nói nhưng riêng chuyện xây dựng khuôn viên trường này đúng là rất tốt, canteen gì đó cũng rất ngon… Lớp hai của chúng ta cũng là một gia đình lớn đoàn kết và yêu thương, tất cả các bạn cùng lớp đều, khụ, hòa đồng gần gũi. Trò Lâm, trò cứ yên tâm học hành chăm chỉ, đừng lo lắng bị ai quấy rầy cả.”

Nói một phen cực kỳ chân thành.

Lâm Tuế Tuế nắm lấy ngón tay, cười ngại ngùng một tiếng rồi nhẹ giọng nói nhỏ và đáp lại: “Cảm ơn thầy Lý.”

Là một giáo viên, xưa nay ai cũng thích những học sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy.

Lý Tuấn Tài rất rất hài lòng, cười ha hả rồi cắt ngang nói vào trọng điểm: “Thầy dẫn trò đi điền vào mẫu đăng ký trước, sau khi cầm sách và đồng phục học sinh rồi đến lớp gặp mặt bạn học.”

Nói xong, thầy dẫn cô đi qua sân thể dục lớn, đi vào tòa nhà hành chính.

Đây là thời gian vào học.

Trong tòa nhà hành chính không có học sinh, hành lang, văn phòng đều yên tĩnh đến mức nghiêm trang.

Lâm Tuế Tuế viết không nhanh, có phần mất thời gian.

Sau khi điền xong tất cả các mẫu đơn rồi nộp lên, không có gì bất ngờ khi cô nhận được ánh mắt thương hại của giáo viên phòng Chính trị Giáo dục.

Cô xấu hổ lúng túng mím môi, rũ mắt xuống.

Giáo viên phòng Chính trị Giáo dục kiểm tra nội dung mẫu đơn và cất đi.

Lúc này giáo viên ấy mới nói chuyện với Lý Tuấn Tài: “Thầy Lý, thầy phải tốn nhiều tâm tư đấy. Thành tích trước kia của trò Lâm Tuế Tuế chỉ ở mức trung bình khá, tiến độ giảng dạy của trường Trung học số Tám chúng ta lại nhanh, tỷ lệ học tập cao, tư chất học sinh cũng rất tốt, một học trò bỏ qua một chương trình của học kì, trực tiếp theo học lớp mười một... Trò có thể theo kịp không?”

Lâm Tuế Tuế cúi đầu đáp: “... Em sẽ cố gắng.”

“Còn nữa, thi cử ở trường chúng ta không thể mang theo công cụ hỗ trợ, tai của trò… Còn nghe tiếng Anh thì sao?”

Nghe vậy, trong lòng Lâm Tuế Tuế có phần chua xót.

Không thể khống chế biểu cảm mà trở nên ảm đạm hơn.

Giống như kể từ khi xảy ra việc đó, tất cả mọi người cảm thấy rằng cô nên đi học ở trường khuyết tật.

Mỗi một lần họ kinh ngạc nghiêng mắt hay thương hại nhìn cô chăm chú, đều giống như một trận đòn roi, giáng mạnh vào tim cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dây thần kinh mỏng manh cho đến khi đầm đìa máu tươi.

Cô bóp đầu ngón tay, hít sâu một hơi.

Đang muốn trả lời: “Em…”

Bỗng chốc bị Lý Tuấn Tài lên tiếng cắt ngang: “Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ bàn bạc với giáo viên tiếng Anh, hơn nữa trò Lâm cũng không phải hoàn toàn nghe không thấy, nói không chừng ngày nào đó sẽ tốt hơn thì sao? Phải không? Trò Lâm?”

Trong lòng Lâm Tuế Tuế ấm áp.

Cô gật đầu thật mạnh.

“Còn phải lấy sách vở nữa, tôi mang bạn nhỏ đi trước nhé.”

Nói xong.

Thầy vỗ vai Lâm Tuế Tuế, ý bảo cô nhanh chóng đi theo ông.

Hai người đồng thời xoay người, bước nhanh ra khỏi văn phòng Chính trị Giáo dục.

Cho đến khi đến hành lang không người, biểu cảm khoa trương của Lý Tuấn Tài mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là muốn an ủi Lâm Tuế Tuế nên ông do dự mở miệng: “Trò Lâm, trò đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ học tập chăm chỉ là được rồi.”

Lâm Tuế Tuế: “Dạ, em không sao. Cảm ơn thầy.”

……

Một trước một sau đi đến cầu thang.

Lý Tuấn Tài chỉ vị trí và đường đi cho Lâm Tuế Tuế rồi để tự cô đi lấy sách trước.

Trường Trung học số Tám có rất nhiều sách giáo khoa tự biên soạn, thêm sách giáo khoa, nặng trịch một chồng lớn, cả đống đó nhét vào cặp sách rồi mang trên vai, nặng đến mức khiến cột sống phải cong theo.

Bỗng nhiên.

Tất cả chuyện xảy ra trong mấy ngày nay giống như đều có cảm giác thật.

Từ năm ngoái đến năm nay, vô số chuyện lộn xộn hỗn loạn*, giống như trong chớp mắt.

*Nguyên văn: 兵荒马乱 (Bīnghuāngmǎluàn) – Binh Hoang Mã Loạn

Ý nghĩa: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc

Lâm Tuế Tuế cúi đầu, bước từng bước một chậm rãi rời khỏi tòa nhà hành chính.

Tòa nhà giảng dạy nằm ở phía bên kia của sân thể dục.

Trường Trung học số Tám là trường tư thục danh tiếng, học phí cao, cơ sở vật chất cũng giống như Lý Tuấn Tài nói, rất tốt. Ví dụ như sân thể dục lớn này, đường băng là một vòng bốn trăm mét, ở giữa là bãi cỏ sân bóng đá, bên ngoài đường băng còn có hai sân bóng rổ mang quy cách thi đấu, bên còn lại là vườn cây vườn hoa, thậm chí còn có sân vận động trong nhà cho học sinh sử dụng.

Lúc này, một âm thanh du dương vang vọng khắp khuôn viên trường, kéo dài chừng ba mươi giây.

Đó là chuông reo tan học ở trường Trung học số Tám.

Xa xa, mấy chàng trai giống như gió, ôm bóng rổ chạy như bay từ trong tòa nhà giảng dạy, “chiếm lấy” cả sân bóng rổ.

Từng cái giơ tay nhấc chân đều mang khí phách thiếu niên.

Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng cười.

Đi thêm một đoạn nữa.

Điểm đến gần ngay trước mắt.

Cô dừng bước, ánh mắt dừng lại cách đó không xa, bên đường băng nhựa.

Không biết từ khi nào đã có một thiếu niên đứng ở đó.

Trông vóc dáng thiếu niên kia rất cao, phải cao hơn một mét tám, tay dài và chân dài. Dáng người hơi gầy nhưng tuyệt đối không phải dáng vẻ ốm yếu, hoàn toàn vừa vặn đẹp đẽ.

Tháng mười, mặt trời vẫn còn oi bức loá mắt.

Đón ánh sáng, cũng có thể nhìn thấy mặt mũi anh rõ ràng nhất.

Mỗi một chỗ đều hoàn mỹ không tỳ vết, khuôn mặt đẹp trai làm nổi bật vẻ ưu tú* vượt trội, tài giỏi không ai sánh bằng.

*Chi lan ngọc thụ: Chỉ con em ưu tú

Giơ tay nhấc chân, đều là dáng vẻ thiếu niên tự phụ.

Trong một thời gian ngắn, Lâm Tuế Tuế không thể tìm thấy từ thích hợp để hình dung. Có lẽ các ngôi sao rơi xuống thế gian, thắp sáng toàn bộ bầu trời và tất cả mọi thứ.

Những điều đẹp đẽ luôn làm cho người ta không thể không dừng chân thưởng thức.

Lâm Tuế Tuế lẳng lặng nhìn về phía chàng trai kia.

Bên cạnh chàng trai còn có một cô gái, cũng là đôi chân dài mảnh khảnh, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng như có như không. Tóc giống như rong biển, buông lơi lên vai, quyến rũ đến mức không nói nên lời.

Cũng là ánh sáng rực rỡ mà cả đời cô cũng không với tới.

Bởi vì khoảng cách gần, Lâm Tuế Tuế cũng có mang máy trợ thính, cuộc đối thoại của hai người họ cũng dễ dàng lọt vào tai cô.

“Lục Thành, em sai rồi, em không nên nổi giận với anh. Em biết anh không liên quan gì đến người phụ nữ đó, nhưng em... Ghen tị mà, ai bảo anh cười đẹp trai với cô ta như vậy, còn nói chuyện dịu dàng như vậy nữa, hừ.” Cô gái ôm cánh tay chàng trai, thân mật lắc qua lắc lại như làm nũng.

Thì ra chàng trai kia tên là Lục Thành.

Lâm Tuế Tuế chớp chớp mắt.

Chỉ là, yêu sớm ở trường Trung học số Tám, thế mà không kiêng nể gì như vậy sao?

Thật sự khiến người ta có phần bất ngờ.

Đối mặt với hành động như vậy, Lục Thành hoàn toàn thờ ơ, trông biểu cảm như hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Cô gái còn muốn nói gì nữa, mở miệng.

Còn chưa nói, ánh mắt liếc qua đã nhìn thấy Lâm Tuế Tuế cách đó không xa.

Còn tưởng rằng lại là tình địch tiềm tàng gì, cô gái đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt sau đó cười rộ lên, cao giọng trêu chọc nói: “Lục Thành, có một em gái nhìn anh nhìn đến mức không đi nổi nữa kìa.”

Giây tiếp theo.

Tầm mắt Lục Thành quay lại, như có như không rơi xuống trên người Lâm Tuế Tuế.

Cười nhạo một tiếng: “Nhìn gì mà nhìn?”

Trái tim Lâm Tuế Tuế nhảy dựng một cái, lập tức rũ mắt xuống, không dám đối diện vào mặt anh.

Đang muốn cất bước rời đi.

Cô gái kia lại nói một câu: “Anh cái người này thật là, thật sự làm cho con nhóc tóc vàng này thích.”

Lục Thành không nói gì, nhẹ nhàng “chậc” một tiếng.

Còn không phải vậy sao?

So với cô gái này, cô đơn bạc, gầy gò, yếu đuối mỏng manh. Có lẽ, biểu cảm cũng giống như một đứa trẻ, đang trông mong, nhìn đăm đăm nhìn người khác.

Lâm Tuế Tuế không còn cách nào tiếp tục đứng tại chỗ, đỏ mặt, xoay người bỏ chạy.

Cũng may, tòa nhà giảng dạy đã gần trước mắt.

Chỉ cần đi vào trong tòa nhà là có thể ngăn cản tất cả tầm mắt, bỏ qua đoạn nhạc đệm này.

Cô nghĩ vậy.

-

Lớp 11/2 nằm trên tầng ba.

Lâm Tuế Tuế mang cặp sách nặng nề, trèo lên tầng ba.

Phòng học lớp hai nằm ngay gần đầu cầu thang.

Vẫn chưa đến giờ học, trong lớp học có tiếng học sinh nói chuyện phiếm, trong hành lang cũng có học sinh tụm năm tụm ba sóng vai đi chung.

Cô không vào phòng học mà tựa vào vách tường của hành lang bên cạnh, thở hổn hển, miễn cưỡng hít thở đều đặn lại, ngón tay vuốt tai theo thói quen cùng với vật kim loại ở bên trong.

Chờ thêm một chút nữa.

Chuông lớp reo lên.

Tất cả các bạn cùng lớp trở lại lớp học.

Lý Tuấn Tài đi từ cầu thang lên, trên tay cầm một xấp bài thi.

Nhìn thấy cô, sửng sốt một chút mới cười rộ lên: “Sao lại đứng chờ ở bên ngoài? Ngại đi vào lớp đúng không?”

Gương mặt Lâm Tuế Tuế ửng đỏ.

“Vừa lúc, thầy dẫn trò đến lớp giới thiệu bản thân.”

Nói xong, thầy ấy đẩy cửa lớp học ra, vỗ vỗ vào bảng đen: “Các trò, im lặng một chút. Khoan bổ sung bài tập về nhà đã, tất cả đều ngẩng đầu lên, nhìn thầy nhìn thầy.”

Bỗng chốc, toàn bộ trái tim của Lâm Tuế Tuế như bị treo lơ lửng, rất khẩn trương.

Trước bảng đen, Lý Tuấn Tài nửa dựa vào bục giảng, nửa tiếp tục nói chuyện.

“Nói ngắn gọn nhé, có một bạn học mới mới chuyển tới lớp chúng ta. Nào, trò Lâm, vào đi, giới thiệu bản thân với các bạn cùng lớp đi.”

Ông vẫy vẫy tay với bên ngoài.

Lâm Tuế Tuế hít sâu một hơi, cất bước đi vào phòng học.

Phía dưới.

Từng gương mặt xa lạ, từng ánh mắt xa lạ, đồng loạt rơi vào trên người cô.

Không cần phải đoán, họ có biết gì hay không.

Có bàn tán sau lưng cô không.

Có nói con gái Trương Mỹ Tuệ, tương lai cũng sẽ giống như Trương Mỹ Tuệ không.

Họ không biết gì hết.

Nghĩ như vậy, cô có dũng khí ngay, dũng khí từ từ thoát ra từ đáy lòng.

Lâm Tuế Tuế nắm tay, dịu dàng nhẹ giọng mở miệng: “Xin chào mọi người, tớ tên là Lâm Tuế Tuế.”

Trông dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.

Lý Tuấn Tài rất hài lòng, ánh mắt dạo quanh một vòng ở trong lớp học rồi rơi xuống hàng ghế sau.

Thầy đưa tay ra, chỉ về phía đó: “Trò Lâm, trò cứ ngồi đó đi. Cũng vừa vặn, số lượng lớp chúng ta biến thành số chẵn, tất cả các trò đều có cùng bàn. Hãy ở bên bạn cùng bàn, cùng nhau tiến bộ nhé.”

Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng đáp một tiếng, theo đầu ngón tay của ông đi về phía hàng sau.

Lớp hai khá gọn gàng.

Hàng ghế sau, ngược lại lại có chàng trai ném cặp sách trên mặt đất nhưng cũng để lại đường, không phải chặn đường.

Lâm Tuế Tuế đi đến chỗ trống kia, trước tiên len lén nhìn thoáng qua bạn cùng bàn.

Chắc bạn cùng bàn là một chàng trai, nằm ở trên bàn, trên đầu phủ một quyển sách giống như là đang ngủ.

Cặp sách bị vứt trên bàn trống.

Còn có một ít sách nằm rải rác ra, chiếm toàn bộ mặt bàn.

Lâm Tuế Tuế không tiện trực tiếp động vào đồ của người khác, chỉ đành cẩn thận mở miệng, thăm dò nói: “Bạn học, xin chào…”

Một giây sau, chàng trai kia cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đạp một cước vào bàn ghế trước.

Giọng nói mông lung, trầm thấp dễ nghe: “Lão Dư.”

Lão Dư yên lặng quay đầu lại, dùng giọng điệu Bắc Đẩu không chuẩn nói: “Anh Thành, chuyện gì, cậu nói đi.”

“Cậu đổi vị trí với bạn học mới.”

Lâm Tuế Tuế sửng sốt.

Lão Dư cũng ngẩn người: “Sao thế? Đây là lớp học đó.”

Chàng trai xốc quyển sách lên dụi dụi mắt, ngồi thẳng người.

Ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Sau khi cách gần hơn, còn có thể nhìn ra trong mắt anh, dáng vẻ bất cần đời tập mãi thành thói.

Lục Thành thờ ơ mở miệng: “Bởi vì, tớ không ngồi cùng bàn với con nhóc tóc vàng.”

“...”

Phía sau lớp học ầm ĩ như vậy, Lý Tuấn Tài mới phát hiện manh mối, ngửa đầu hô to: “Phía sau đang ồn ào gì vậy? Bắt đầu học thôi, bạn học mới nhanh chóng ngồi xuống!”

Hai má Lâm Tuế Tuế đỏ đến nóng rát, ngơ ngác đứng tại chỗ, thật sự không biết nên làm thế nào cho phải.

Biểu cảm của Lục Thành vô cùng kiên trì.

Thấy vậy, lão Dư nhận lệnh đứng dậy, chuẩn bị đi một vòng vòng từ phía sau để ngồi xuống bên cạnh anh, để chỗ ngồi của mình cho bạn học mới.

Lối đi hẹp.

Nhìn lão Dư không quá cao to nhưng rốt cuộc cũng là đàn ông con trai, không thể chen qua lối đi hẹp được, nếu có chen cũng có có thể đυ.ng nhau.

Lâm Tuế Tuế nghiêng người, nhường đường cho cậu ta.

Cho dù như vậy, rốt cuộc cũng là đẩy đẩy, đυ.ng phải bả vai.

“Lạch cạch.”

Một âm thanh trong trẻo khẽ vang lên.

Động tác của lão Dư dừng một chút, buồn bực cúi đầu, ánh mắt tìm tìm kiếm kiếm, thuận miệng hỏi: “Cái gì rớt vậy?... Ha ha ha, lá gan ai lớn như vậy, lên lớp của anh Tài mà còn dám đeo tai nghe chứ?”

Không ai chú ý đến những gì cậu ta nói.

Lâm Tuế Tuế đứng gần với cậu ta nhất cũng không nghe thấy.

Tiếng gió, tiếng cây cối, tiếng chim hót líu lo, tiếng hít thở.

Tiếng phấn viết lên bảng đen, tiếng va chạm nhẹ của bàn ghế, tiếng cọ xát nhỏ của vải quần áo.

Không có gì cả.

Trong khoảnh khắc, thế giới biến thành một vùng im lặng.

Cả người Lâm Tuế Tuế cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

Nhưng không ai biết.

Lão Dư ngồi xổm xuống, chuẩn bị để nhặt “tai nghe” đó.

Bỗng dưng.

Một cánh tay nghiêng ra từ phía sau, chặn tầm mắt của cậu ta.

Thế mà Lục Thành giành trước một bước, khom lưng xuống, giống như tiện tay nhặt thứ rơi xuống đất, nắm trong lòng bàn tay.

Suy nghĩ một chút, anh xách cặp sách vốn để ở trên bàn trống, tiện tay ném xuống dưới sàn, dọn sạch bàn ghế.

Lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: “Được rồi, đừng đổi, cậu trở về đi.”

Lão Dư: “...?”

Nhiều lần Lục Thành làm thật sự khiến người ta không hiểu.

Đây vẫn là giờ học.

Lão Dư không nhịn được mà lẩm bẩm, còn thuận miệng mắng một câu: “Tật xấu gì vậy? Anh Thành, dượng cậu tới sao? Đến mỗi tháng hay mấy ngày vậy?”

“Dư Tinh Đa, cậu muốn chết à?”

“...”

Ánh mắt Lục Thành vô cùng uy hϊếp, lão Dư sợ sau này không có đáp án để chép nên không trả lời, cọ tới cọ lui rồi uể oải ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Trước bục giảng, Lý Tuấn Tài đã phát hết bài thi.

“Nhanh, nhanh, các trò làm bài thi đi. Khụ khụ, lâu quá rồi, chúng ta sắp bắt đầu tiết học rồi.”

Trong tay Lục Thành nắm chặt thứ gì đó, sau đó anh khẽ liếc nhìn Lâm Tuế Tuế và ngả người ra sau ghế như một ông già.

Đáng tiếc anh quá cao, bàn ghế của trường đều là loại freesize, lưng ghế lại có chiều cao hạn chế, không đủ để anh làm bộ làm tịch cho nên có vẻ động tác như vậy khá buồn cười.

Chỉ là hào quang quá mạnh, khiến người ta cảm thấy cực kỳ phối hợp.

Khá cao ngạo kiêu căng nổi loạn.

Dừng một chút, đột nhiên anh nói: “Còn không ngồi xuống?”