Lâm Kiều dùng cổ tay áo lau đôi mắt đỏ hoe, nhưng thực tế chẳng có nhiều giọt nước mắt cho lắm.
Lúc này, dường như người chơi vệ sĩ đã nhận ra điều gì đó, anh ta vươn tay kiểm tra cúc áo khoác của Lâm Kiều.
Lâm Kiều cũng cảm thấy không đúng: "Sao vậy, quần áo này là do Nham Đình tiên sinh đưa cho tôi."
Sắc mặt của người chơi vệ sĩ hơi phức tạp: “Camera.”
Những người chơi khác nghe thấy vậy, lặp tức ồ lên, đại gia còn cho tình nhân của mình mang theo thứ này, là vì ham muốn kiểm soát quá lớn hay là vì nguyên nhân nào khác?
Nếu là ý đằng trước, các người chơi nhìn Lâm Kiều với ánh mắt đầy thương hại, là một con chim hoàng yến không có cách nào chống cự bị đại gia chơi đùa và giam cầm, chậc chậc.
Còn nếu là vế sau, phải chịu khổ chính là người chơi.
Bọn họ nói chuyện ở đây là vì sợ NPC sẽ nghe thấy, cho dù có trò chơi trợ giúp che giấu, nhưng nếu người chơi có các thân phận khác nhau mà lại tụ tập với nhau, như vậy sẽ rất kỳ lạ.
Nữ tình nhân bị dọa đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Camera có ghi lại được cuộc trò chuyện của người chơi không?”
Người chơi tiếp viên hàng không vô cùng suy sụp nói: "Nếu thân phận của người chơi bị phát hiện thì chuyện gì sẽ xảy ra? Sẽ không gϊếŧ chết tất cả chúng ta chứ?"
Lâm Kiều vuốt ve nút áo, thắc mắc liệu lão đại Nham Đình có phải cũng là người chơi hay không, đối phương chỉ định người chơi vệ sĩ đi theo mình, lại cho mình mặc quần áo có gắn camera, rốt cuộc là trùng hợp hay cố ý đây?
[Không phải là người chơi.]
“Vậy tại sao lại có camera?”
[Chắc là bị biếи ŧɦái.]
Lâm Kiều như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhìn bộ dáng có vẻ rất tin tưởng.
Cô gái nổi tiếng trên mạng từ nãy đến giờ vẫn chưa dám phát ra âm thanh gì hỏi: "Không phải đã nói là còn thiếu một người chơi ư? Có thể cái người tên Nham Đình là người chơi thì sao?"
"Không thể nào." Người chơi vệ sĩ vuốt cái đầu đình của mình một cái, rồi giải thích: "Tôi đã dùng điểm để tìm hiểu trước về phó bản này."
Bởi vì người chơi sẽ quên rất nhiều cốt truyện khi rời khỏi trò chơi, nên sẽ không lấy được thông tin đầy đủ.
“NPC Nham Đình trên máy bay này là một đại gia có quyền có thế, vừa lên là muốn cướp máy bay rồi cất cánh, không một ai biết được lý do."
"Nhưng nếu người chơi gϊếŧ chết đại gia để chiếm quyền điều khiển máy bay, trò chơi sẽ không kết thúc, trái lại sẽ chết càng thảm hơn."
“Một NPC quan trọng trong cốt truyện giống như Nham Đình, thì không có khả năng để cho người chơi đóng giả.”
Tông Phát Nam mặt mũi bầm tím khịt mũi một tiếng, tất nhiên là vẫn chưa bị thuyết phục.
Nếu không có Chung Minh Lãng ở đây, có lẽ những người chơi khác sẽ bị Tông Phát Nam mê hoặc, dù sao phó bản này cũng có tên là “Chạy trốn trên máy bay”, mà tình cờ là lúc này máy bay đang bị Nham Đình cướp.
Người chơi vệ sĩ chợt nhớ tới lời nói của Lâm Kiều lúc nãy, nên cúi đầu xuống hỏi: "Cậu có biết tại sao tiên sinh lại phải cướp máy bay không? Vừa rồi cậu đã nói là vì muốn tốt cho tất cả chúng ta, cậu biết được cái gì sao?"
Những người chơi khác đưa mắt nhìn sang đây, có thể hỏi trực tiếp NPC như vậy luôn à?
Sau khi Lâm Kiều kiểm tra bảng mà hệ thống đã chỉnh sửa, cậu mới biết là những lời này NPC cũng có thể nghe thấy, nhưng thực sự là cậu không có biết chuyện gì hết mà.
"Tôi..." Lâm Kiều đang nghĩ cách lừa cho qua chuyện, tiếng bước chân của giày da truyền từ xa rồi đến gần, nghe như đang có rất nhiều người.
Những người chơi lộ ra vẻ căng, đang muốn chạy thẳng về hướng hạng phổ thông, nhưng người chơi vệ sĩ nhanh chóng ngăn họ lại: “Các anh chạy vào lúc này là đang muốn bị bắn có đúng không?”
Lời vừa dứt, tấm màn của khoang doanh nhân bị một người âu phục đen vén lên, Nham Đình đứng ở đó, đôi mắt màu nhạt nhìn lướt qua mọi người.
Một vài người bận âu phục đen rút súng ra nhắm vào tất cả người chơi, chỉ cần chờ tiên sinh ra lệnh.
Lòng bàn tay của cô gái nổi tiếng trên mạng đổ mồ hôi, tiếp viên hàng không càng run rẩy hơn, đến thở mạnh mà các cô cũng chẳng dám làm.
Sau đó nhìn thấy nam tình nhân đáng chết Lâm Kiều kia, lại trưng ra bộ mặt tươi cười hoan hô nói: "Tiên sinh!"
Vừa kêu vừa chạy tới, Nham Đình trở tay đỡ được, cuối cùng cũng thu lại ánh mắt có cảm giác áp bức kia.
Những người mặc âu phục đen cũng đã thu súng lại, mấy người chơi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã nghe thấy Lâm Kiều nũng nịu dò hỏi: “Mọi người đang thắc mắc vì sao ngài lại muốn cướp máy bay, Kiều Kiều cũng muốn biết.”
Trong lòng của những người chơi thầm chửi con mẹ nó, dám hỏi ra như thế, có phải cái thằng này đang muốn hại chết tất cả mọi người đúng không?
Thân hình của Nham Đình cao lớn, khi đứng cạnh đám vệ sĩ cũng không hề thua kém, hắn vẫy tay với người chơi vệ sĩ.
Chung Minh Lãng căng da đầu đi qua, vừa mới nói "Tiên sinh" thì đã bị Nham Đình cho một đấm.
Lâm Kiều kêu lên nhưng chẳng phát ra tiếng, khóe mắt đỏ lên ngay lập tức, lần này không phải là giả đò, thật sự là bị dọa sợ đó.
Người chơi vệ sinh Chung Minh Lãng dùng đầu lưỡi chạm vào khoang miệng, sau đó phun ra ngụm máu: "Tiên sinh đang không vừa ý chuyện gì sao?"
Nham Đình cười nhạo một tiếng, vạch cổ tay Lâm Kiều: “Đây là cách anh bảo vệ người của tôi sao?”
Cổ tay trắng nõn và mềm mại của Lâm Kiều bị in lên dấu vết do Tông Phát Nam gây ra lúc nãy, dấu vân tay vô cùng rõ ràng, trông rất đáng sợ.
Người chơi vệ sĩ sửng sốt, thừa nhận sai lầm, nói: “Là do tôi bảo vệ không chu toàn.”
Anh ta chĩa súng nhắm vào người Tông Phát Nam, Tông Phát Nam hét lên: "Mày định làm gì vậy? Mày điên rồi à? Chúng ta đều là người chơi đó!"
Lâm Kiều nhìn thấy tay của Chung Minh Lãng đang run rẩy, cậu mím môi dưới, sau đó bịt tai lại: "Tiên sinh..."
“Hửm?” Giọng điệu của Nham Đình vẫn mang theo ý cười: “Muốn cầu xin à?”
Nham Đình vẫn như cũ không nghe được cuộc trò chuyện của người chơi trong camera, chỉ có thể nghe thấy người tên Tông Phát Nam này vì máy bay bị cướp nên đã đùng đùng trút giận lên thân thể của Lâm Kiều, còn nữ nhân tình của anh thì chặn vệ sĩ lại để xem trò vui.
Lâm Kiều gật đầu, hạ cánh tay xuống nói: "Không đau, không đau chút nào, không trách Chung Minh Lãng."
Nham Đình không biết phải cái nói gì nữa, có thể là có chút mềm lòng, Lâm Kiều càng cảm thấy xấu hổ, tai và cổ đều đỏ bừng.
Nham Đình thở dài: “Thu súng lại đi, đừng lãng phí đạn.”
Sau khi người chơi vệ sĩ cất súng, nhìn sang Lâm Kiều một cách biết ơn, anh ta không muốn gϊếŧ người chơi.
Chỉ có lúc ở trước mặt nam tình nhân này, NPC Nham Đình mới có thể mềm lòng.
Ngoài đám vệ sĩ mặc âu phục đen thì còn có cơ trưởng đi theo sau Nham Đình, điều kỳ lạ là thái độ của cơ trưởng đã thay đổi hoàn toàn, vừa ân cần vừa biết ơn, không biết Nham Đình đã nói gì với đoàn phi hành khi ở trong buồng điều khiển.
Cơ trưởng dẫn theo hai người tiếp viên hàng không đi trấn an cảm xúc của hành khách, đồng thời giúp Nham Đình gọi toàn bộ vệ sĩ lên phía trên.
Ở khoang thương gia, sau khi Nham Đình thấy mọi người đã đến đủ thì mới nói chuyện với mấy người chơi là hành khách: “Nói về nghề nghiệp của mấy người đi.”
Những người chơi nhìn nhau lo lắng, cuối cùng vẫn là cô gái nổi tiếng trên mạng mạnh dạn trước, nói: "Tôi, tôi là người nổi tiếng trên internet, tên tôi là Anna, tôi rất thành thạo về công nghệ, tôi còn là một hacker giỏi."
Người chơi từng hét lên rằng không biết tại sao mình lại ở trên máy bay cũng rất hợp tác, mở miệng nói: “Tôi tên là Chư Thiếu Thừa, là kỹ sư máy bay.”
Chàng trai đeo kính không dám nhìn người khác thì thầm, nói: "Tôi tên Quân Thư Dương, là một bác sĩ."
Lúc này Nham Đình mới ngước mắt lên: “Dùng hộp y tế xem cánh tay của em ấy.”
Lâm Kiều bị đẩy ra bên ngoài, tiếp viên hàng không vội vàng lấy hộp y tế trên máy bay.
Người chơi bác sĩ kia lén liếc nhìn Lâm Kều một chút, rồi khẩn trương băng bó miệng vết thương.
Chàng trai xinh đẹp bị quấn băng nên nhìn càng có lực hấp dẫn hơn, đôi mắt vì khóc mà rưng rưng càng có cảm giác trở nên sinh động và mong manh hơn,
người chơi bác sĩ không được tự nhiên mà cúi đầu xuống thấp một chút.
Nham Đình đợi Lâm Kiều được băng bó xong mới nói: “Không phải đang muốn biết vì sao tôi lại cướp máy bay à?”
“Vì chạy trốn.” Vẻ mặt Nham Đình nghiêm túc, không giống nói đùa: “Mặt trời bên ngoài đã biến dị, chỉ cần tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thì sẽ chết.”
"Chuyến bay này đang chạy đua với mặt trời để đi đến phía Tây , chỉ có thể đuổi theo màn đêm mãi mãi."