Vệ sĩ đưa những hành khách là người chơi đi vào khoang thương gia, hạ rèm xuống.
Trong khoang thương gia còn có một cô gái, mặc một bộ váy dài màu xanh đậm, cô ấy tò mò hỏi: "Người chơi đã đến đủ rồi đúng không?"
Vệ sĩ lắc đầu, dựa vào việc Lâm Kiều là NPC nên không nghe được những người chơi nói chuyện, thấp giọng yêu cầu Lâm Kiều đi qua một bên đợi.
"Còn thiếu bao nhiêu người chơi nữa?" Cô gái áo xanh không vui lắm, vậy mà có người chơi lẩn trốn không dám xuất hiện, bây giờ một người lại có tầm nhìn hơn một người.
Người chơi vệ sĩ như có như không duỗi ra một ngón tay, cô gái váy xanh nhìn về phía Lâm Kiều.
Vệ sĩ lại trực tiếp đứng chắn trước mặt của Lâm Kiều: “Cậu ấy không thể nào là người chơi được, cậu ấy là nam tình nhân của lão đại Nham Đình, là một bình hoa ngu ngốc còn hay kéo chân sau, cũng là một kẻ thánh mẫu trà xanh.”
"Thân phận của cô là một nữ tình nhân, nếu dưới tình huống có một người chơi đã nhận vai tình nhân, thì trò chơi sẽ không gán thân phận tương tự cho những người chơi khác."
Đầu ngón tay đang chơi với điện thoại của Lâm giả mạo hơi run rẩy, nhưng cậu vẫn giả vờ như không nghe, trưng ra nụ cười.
A… À? Thì ra thiết lập của cậu là như vậy sao?
Ngoài ra, Nham Đình đi cướp máy bay mà mà lại mang theo tới hai người tình, còn là một nam một nữ, chậc chậc chậc. Hệ thống ngu ngốc kia, cũng chưa từng nói cho cậu biết những chuyện này.
Hệ thống: [Tôi có thể nghe thấy đó. 】
Lâm Kiều quyết định nhận tội, lớn tiếng nói lời xin lỗi trong lòng: "Thực xin lỗi."
Cô gái váy xanh dời ánh mắt đi nơi khác, có lẽ cũng đang nghĩ rằng không thể có chuyện hai người chơi đều có thân phận là người tình được.
Ngay lúc Lâm Kiều đang định thở phào nhẹ nhõm, thì nữ tình nhân váy xanh lại nói với người chơi vệ sĩ: “Tôi có một gói thuốc, một lát nữa sẽ dùng để cho nam tình nhân và Nham Đình lên giường với nhau, nếu không tôi sẽ cảm thấy không được yên tâm, luôn cảm thấy Lâm Kiều cũng là một người chơi, chờ đến lúc đó anh nhớ giúp tôi một tay."
Lâm Kiều lại run rẩy, chị không cần phải như vậy đâu chị ơi.
Thật cực khổ Lâm Kiều mới lấy lại bình tĩnh khẽ đếm đếm, tổng cộng có tám người chơi, ngoại trừ một người đến giờ vẫn chưa xuất hiện, còn lại gọi là:
Đội trưởng vệ sĩ, nữ tình nhân, tiếp viên hàng không, một người đàn ông đeo kính, nhìn có vẻ rụt rè và đang sợ hãi, là một vị hành khách luôn không dám nhìn mặt người khác, còn có Tông Phát Nam vừa nãy đã sỉ nhục tiếp viên hàng không, và cô gái nổi tiếng trên mạng đã phát điên đứng trước mặt mọi người la hét muốn trở về.
Sau khi bọn họ tụ họp lại với nhau, loại trừ khả năng đầu tiên là "Thoát khỏi máy bay từ tay đàn em của Nham Đình ".
Nhưng Tông Phát Nam tính tình gắt gỏng lại chửi: "Giả vờ làm gì vậy? Tao còn không rõ ý đồ của tụi mày à? Chỉ cần người đàn ông đó đẹp trai và có tiền, có đứa nào không muốn bắt lấy nhanh chứ?"
"Một đám đàn bà ngu ngốc thấy NPC đẹp trai lại còn có tiền nên đã loại hắn. Tụi bây có bằng chứng gì không?"
Sắc mặt của những người chơi nữ không được đẹp cho lắm, tiếp viên hàng không đã từng bị Tông Phát Nam mắng cũng ngập ngừng không nói nên lời.
Tông Phát Nam cố tình bộc lộ cảm xúc như vậy là do từng bị Nham Đình đánh đập, mặt khác nữa là gã ta không hài lòng vì bị kéo vào trò chơi.
"Không phải mày là đội trưởng vệ sĩ sao? Còn mày không phải là bạn gái sao? Như vậy càng đơn giản, tụi bây hãy tiếp cận người đàn ông tên Nham Đình đó rồi khống chế hắn đi, cho máy bay hạ cánh, thế là chúng ta vượt ải thành công đúng chứ?"
Vừa nói vừa liếc nhìn Lâm Kiều, sải bước dài đi tới.
Lâm Kiều ánh mắt ngơ ngác ngẩng đầu lên, sau khi nhận ra điều gì đó nên cậu nhìn sang người chơi vệ sĩ để xin sự giúp đỡ, chắc chắn không sai, vào lúc này nam tình nhân nhất định sẽ tìm kiếm sự bảo vệ từ vệ sĩ.
Tông Phát Nam vươn tay túm Lâm Kiều đứng dậy, gã vẫn chưa có quên chính vì nhóc con này mà gã mới bị đánh.
Tông Phát Nam quát to: “Này, mày là người chơi cuối cùng phải không, nếu không mày cũng chẳng cần phải đi theo tới chỗ này.”
“Vừa rồi cái thằng gọi là Nham Đình kia ôm mày liều mạng cháo lưỡi như vậy, hận không thể tại chỗ làm chết mày, mày cùng thằng đó có quan hệ rất tốt nhỉ, nhiệm vụ của mày là như thế nào?”