Tùy Ninh ở chung cư cao cấp, đừng nói dây thường xuân, đù là màu của vách tường bên ngoài cũng trải qua nghiên cứu cẩn thận.
Không phải khu chung cư cũ, gần đây cũng không có dây leo dây thường xuân, dây thường xuân này từ đâu ra?
Quan trọng nhất là, có đôi khi Tùy Ninh xem bản thảo mệt mỏi, sẽ đứng bên cửa sổ, đây là nơi cô thích nhất trong nhà.
Trước kia vách tường sạch sẽ, không có bất kỳ thứ gì.
Bởi vì nguyên do Tùy Ninh làm biên tập, rất nhiều thứ sẽ có chút hiểu biết.
Thứ như dây thường xuân, muốn bò đầy một mặt tường cần bốn đến năm năm.
Tùy Ninh ở lầu năm, độ cao này một dây thường xuân muốn chạm đến, năm sáu năm là không thể nào.
Vậy dây thường xuân ngoài cửa sổ làm sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm hết vách tường ngoài cửa sổ nhà mình được?
Chẳng lẽ...
Những thứ này không phải dây thường xuân.
Trái tim Tùy Ninh đập mạnh "bùm bụp", cô cảm nhận sự sợ hãi lan tỏa, thậm chí cô tưởng tượng ra phía sau mình, giấu bên trong dây thường xuân ở ngoài cửa sổ, có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm ác ý.
Vì sao trong một ngày mình lại giật mình hai lần?
Rốt cuộc Tùy Ninh cũng tìm được nguyên nhân.
Không biết qua bao lâu, Tùy Ninh mới tìm lại quyền khống chế thân thể.
Cô nhắm lại mắt, để mồ hôi lăn xuống mí mắt.
Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu, quay người kéo màn cửa lên.
Cũng may hai ngày này vì bên ngoài có chút sương mù, cô không mở cửa sổ, không thì cô không thể tin được hậu quả sẽ như thế nào.
Tùy Ninh không nghĩ quá lâu, quyết định không thể sống chung hòa bình với thứ bên ngoài.
Phải tin tưởng trực giác của mình.
Cô đội nón, thăm dò con dao lò xo, sau đó ra cửa.
Cô muốn đi tìm cảnh sát, dù việc này nghe rất hoang đường, cho dù là bên phòng cháy chữa cháy xúc rơi thứ này xuống cũng được.
Thế nhưng Tùy Ninh không nghĩ tới cục cảnh sát có nhiều người như vậy.
Rất nhiều quần chúng xúc động phẫn nộ bao vây chặt chẽ cục cảnh sát, Tùy Ninh chen lấn nửa ngày mới chen vào được.
"Cái gì? Dây thường xuân?"
Cảnh sát tiếp đón muốn ngất, nghe yêu cầu của Tùy Ninh xong thì giận không chỗ phát tiết.
"Đông chí nữ này, bây giờ không phải lúc xử lý thực vật, xin cô thông cảm. Nếu cô thực sự không thích thì có thể cho bên tài sản xử lý."
Tùy Ninh vừa nhắc tới dây thường xuân không đúng, cảnh sát lại đi an ủi hai bác gái gào khóc.
Được rồi, vốn là tự mình suy đoán, nếu nói ra có thể sẽ dẫn đến hỗn loạn.
Tùy Ninh trở về, cô đi tìm bên tài sản.
"Dây thường xuân?"
Bên tài sản cũng bề bộn nhiều việc, cư dân chung cư đều là Thượng Đế, bọn họ đã bị nhu cầu của Thượng Đế khiến cho đau đầu không thôi.
"Chung cư chúng ta chưa từng có dây thường xuân, thứ này cũng khó coi, hơn nữa còn phá hư tường, thu hút muỗi."
Chị gái bên tài sản ngẩng khuôn mặt mỏi mệt lên: "Có phải cô nhìn nhầm rồi không?"
Tùy Ninh mấp máy môi, cảm thấy chuyện mình nghĩ có thể đi theo hướng cô không lường trước được.
Dưới sự kiên trì của Tùy Ninh, bên tài sản vẫn gọi công nhân đi theo Tùy Ninh đến nhà.
"Cô gái, đâu có dây thường xuân nào? Tôi thấy cô nhìn nhầm rồi!"
Ông chú đi dạo quanh căn nhà một vòng, trên bức tường sạch sẽ, không có gì.
Tùy Ninh nhìn cửa sổ mình nhà, cắn đầu lưỡi duy trì bình tĩnh.
Quả nhiên trực giác của cô không sai, cô biết đây không phải là dây thường xuân.
Vậy sẽ là gì chứ?