Tùy Ninh không nhớ rõ nằm mơ thấy gì, nhưng lúc cô choàng tỉnh, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cô chống người dậy nhìn thử đồng hồ trên đầu giường thì đã 8 giờ.
Chết tiệt sao đồng hồ báo thức lại không kêu!
Chờ Tùy Ninh đỡ cái đầu tóc rối đánh răng được một nửa mới bất tri bất giác nhớ tới, má nó hôm nay là Chủ nhật.
"Tùy Ninh, tỉnh táo lại đi."
Điện thoại sáng lên, Tùy Ninh cầm lên xem thấy có vô số thông báo và tin nhắn.
Tin nhắn đều do bạn thân Giang An An gửi tới.
Tùy Ninh không kịp xem thông báo, không coi xảy ra chuyện gì mà trực tiếp gọi điện thoại qua cho Giang An An.
Giọng Giang An An vừa nghiêm túc vừa lo lắng: "Sao cậu không nghe điện thoại?"
Tùy Ninh vừa ngáp vừa khuấy bột cà phê: "Không dễ gì mới tới Chủ nhật, tớ ngủ nướng."
Giang An An hít một hơi thật sâu: "Khu Trường Hi đã xảy ra chuyện! Cậu không biết sao? Tớ gửi video cho cậu, cậu xem thử đi."
Nói xong không nói thêm gì đã cúp điện thoại, Tùy Ninh rất ít khi thấy Giang An An nghiêm túc như vậy, cô không chậm trễ mà ấn mở video.
Video Giang An An gửi tới là do một người đi đường quay lại, độ phân giải của điện thoại không cao, lắc lư rất nhiều, không thấy rõ.
Nhưng hình ảnh vẫn có thể xem được.
Nơi quay hình hẳn là trung tâm thương mại cách nhà Tùy Ninh khoảng bốn năm con phố.
Trung tâm vốn dĩ rất ồn ào bây giờ lại tràn ngập tiếng thét chói tai, tiếng kêu cứu và chạy trốn.
Người quay lại như đang trốn trong xe, tay run dữ dội.
Trong hình là một người đàn ông, bụng bị xé toang, ruột và nội tạng chảy đầy đất, mảng lớn máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Bên cạnh anh ta là một người đàn ông không còn hình người, trên người người đàn ông kia phủ đầy vẩy cá.
Quan trọng nhất là người đàn ông không có chân, thay vào đó là một cái đuôi thật dài.
Hình dạng này làm Tùy Ninh nghĩ tới sinh vật trong truyền thuyết, Phục Hi thị - mình người đuôi rắn.
Nhưng đuôi rắn của người đàn ông không hề tinh xảo giống các tác phẩm trên truyền hình bình thường, nó vô cùng cồng kềnh, nhìn qua giống một cục thịt nhão màu xanh.
Hoa văn phía trên cũng không giống đường vân trên mình rắn, mà là vòng tròn màu trắng lít nha lít nhít, những vòng tròn đó như biết hô hấp, có chút nâng lên rồi lại hạ xuống, nhìn vào khiến người ta không rét mà run.
Tùy Ninh nhìn một hồi đã cảm thấy tinh thần của mình chịu tổn thương cực lớn.
Cô hơi mắc ói.
Người đàn ông có chiếc đuôi to và dài ghé vào bên cạnh người đàn ông đã chết, ngón tay của gã dài nhỏ, thậm chí phản quang trong máy quay.
Gã dùng bàn tay sắt như lưỡi dao cắm vào ổ bụng người đàn ông đã chết, móc nội tạng ra ăn từng miếng to.
Hiện tại Tùy Ninh muốn ói lắm rồi, cô ghé vào bồn nước nôn khan nửa ngày, tay run run tắt video đi.
Tùy Ninh gọi điện thoại, đầu còn hơi không thoải mái.
"Đây là gì?"
Giọng Giang An An đùng đùng truyền ra trong loa: "Hiện tại video này đang được chuyển tiếp điên cuồng, mặc dù đã được chứng thực là giả, nhưng tớ luôn cảm thấy không an toàn, cậu vẫn nên thu dọn đồ đạc chuyển tới nhà tớ ở đi."
Tùy Ninh cau mày nhìn đường đi ngoài cửa sổ, trên đường không có ai, nhưng xe lại rất nhiều.
Không bình thường.
Video này quá động trời, không thể không nghi ngờ tính chân thực.
Nhưng trong lòng Tùy Ninh lại không khỏi hơi bất an, trước mắt vẫn là cái đuôi rắn mập mạp của người đàn ông kia.
Tùy Ninh dứt khoát đồng ý, cúp điện thoại vội vàng thu dọn mấy bộ quần áo và đồ skincare bắt đầu đón xe.
Trên đường đã kẹt thành hàng dài, cô đợi mười phút cũng không ai nhận đơn.
Tùy Ninh nắm chặt túi sách, quyết định đi tìm Giang An An.
Giang An An ở khu Hoài Dương bên cạnh khu Trường Hi, mặc dù hai người không ở chung khu nhưng không tính là xa, đi bộ hơn nửa tiếng là tới.
Chờ cô phơi nắng hì hì hục hục đi đến chỗ giao nhau giữa hai khu vực, đột nhiên phát hiện mình không qua được rồi.
Bởi vì... Có cảnh sát.