Trọng tài thấy hai người cứ dây dưa không dứt, lập tức thổi còi nhắc nhở.
Tôi không nhìn rõ hai người họ nói cái gì, nhưng mà nhìn Hứa Tử Ngôn mặt mũi đỏ bừng, chắc hẳn là đã bị Cao Dương cà khịa.
Kì lạ, lần này trong lòng tôi đã không còn gợn sóng nữa, mắt dán vào Cao Dương, không màng đến người khác.
Cao Dương lại vào rổ thêm một quả nữa, giành được những tràng vỗ tay, đội của cậu ấy dẫn trước 7 điểm, chỉ còn hai phút nữa là kết thúc, chắc chắn sẽ thắng.
Khi trận đấu sắp kết thúc, thể lực của Hứa Tử Ngôn không thể chống đỡ được nữa, ngã nhào xuống đất, Trình Dao lo lắng xông ra đó, lúc chạy qua còn đâm vào tôi làm tôi cũng lảo đảo.
Tôi xoa xoa vai, nhanh chóng cầm nước đã chuẩn bị từ trước đưa đến cho Cao Dương.
Cậu ấy mặc áo cầu thủ, mồ hôi nhễ nhại, cầm chiếc khăn đồng đội đưa cho tùy ý quàng lên cổ.
“Khát rồi phải không!” nói rồi tôi đưa nước đến trước mặt cậu ấy.
Cao Dương ôm lấy tôi, phấn khích bế tôi lên, trước mặt bao nhiêu người như vậy bế lấy tôi rồi xoay tròn.
Tôi mặt đỏ tía tai, sợ hãi ôm lấy cậu ấy, khóe mắt nhìn thấy Hứa Tử Ngôn được Trình Dao đỡ dậy, sắc mặt không vui nhìn về phía này.
Lúc này, tôi đã không còn cảm giác gì với cậu ấy, đương nhiên không thèm quan tâm.
Nhưng mà Cao Dương dường như đã quá nhập tâm vào vở kịch này rôi, cậu kéo tôi đi ăn mừng cùng với đồng đội của cậu ấy.
Bọn bọ cứ mở miệng ra là gọi chị dâu, gọi đến nỗi tôi cảm thấy xấu hổ luôn rồi.
“Dương ca thật là có lòng, nào đến đây uống một ly.”
“Hôm nay vui thì cứ vui, nhưng mà đừng quên chính sự, uống ít một chút.”
Bạn cùng phòng mờ ám chọc chọc tôi, nói với tôi bản thân vừa ý người nào.
Tôi và Cao Dương biến thành người mai mối, suốt cả buổi tối chúng tôi đã gán ghép thành công cho hai đôi.
Hihi, cảm giác giúp được bạn cùng phòng thoát khỏi kiếp độc thân thật tốt.
.......
Có Cao Dương đồng hành, ngày tháng trôi qua rất nhanh, kì thi cuối kì kết thúc, tuyết rơi dày đặc.
Cao Dương kéo va li đứng ở dưới lầu kí túc xá, tôi và cậu ấy đã hẹn trước, đặt vé tàu cao tốc về nhà cùng nhau.
Cậu ấy chu đáo đội mũ, đeo găng tay cho tôi, đến cả túi xách của tôi cậu ấy cũng cầm luôn.
Cả ngôi trường gần như trống trơn rồi, tôi nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Mọi người đều đã về hết rồi, chắc không cần diễn nữa đâu nhỉ?”
“Diễn thì phải diễn tròn vai, sao đến cái này mà cậu cũng không hiểu thế?”
Nói rồi còn đưa cánh tay ra ý bảo tôi khoác tay cậu ấy.
Tôi dở khóc dở cười bước lên khoác lấy tay cậu ấy, cậu ấy mới hài lòng mà bước đi.
Thôi được rồi, đợi sau khi về nhà thì không cần tiếp tục diễn kịch nữa.
Vạn vạn không ngờ tới, bố mẹ của hai nhà đều đang đứng ở cửa ga tàu đợi chúng tôi.
Bố mẹ thấy tôi thân mật khoác tay Cao Dương mà đi ra, kinh ngạc đến há hốc mồm.
Tôi vô cùng xấu hổ, muốn độn thổ ngay tại chỗ, tôi véo cậu ấy một cái thật mạnh.
“Cháu chào chú, dì, cháu là bạn trai của Tô Tố.”
“Bố mẹ, đây là bạn gái con Tô Tố.”
“......”
Trời ơi để tôi chết đi!
Không phải thế này đâu, hãy nghe con giải thích......
Bởi vì Cao Dương quá mức nổi bật, thời đại học bố mẹ tôi từng có nghe qua. Lại còn cái tên Cao Dương miệng quạ lắm lời này nữa, giờ tôi có dứt khoát nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.
Bố mẹ hai bên nói với nhau vài câu, vô cùng ăn ý, đặt một phòng lớn ở nhà hàng, đây là lần đầu tiên bố mẹ hai nhà gặp mặt.
Mẹ của Cao Dương còn nhét cho tôi một bao lì xì dày cộm, tôi nhân lúc đi vệ sinh, lén lút mở ra xem thử, sơ sơ cũng phải mấy nghìn tệ.
Bỗng chốc, tôi liền cảm thấy bao lì xì này biến thành củ khoai nóng bỏng tay.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho cậu ấy.
“Hiểu lầm to rồi, tôi không phải bạn gái thật sự của cậu, bao lì xì này vẫn nên trả lại cho cậu thì hơn.”
“Cậu không cần tiền?”
Tôi cắn răng, trả lời một chữ: “Cần.”
Haa, sao lại có cảm giác như mình vừa bị lừa ấy nhỉ?