Về đến kí túc xá, bạn cùng phòng đặt tôi lên trên ghế và bắt đầu tra hỏi, nói tôi tại sao không nói cho bọn họ biết tôi và hotboy của trường ở bên nhau.
Sau một giấy bối rối, tôi mới kịp phản ứng rằng hotboy mà bọn họ đang nói đến là Cao Dương.
“Sao các cậu biết được vậy?”
“Không phải đều ở đây cả rồi sao?”
Tôi nhìn thật kĩ, thì ra là có người chụp được ảnh Cao Dương ôm tôi rồi đăng lên trên diễn đàn trường. Dưới phần bình luận có người nói “trai tài gái sắc”, còn có người nói Cao Dương kết hôn sớm.
Đương nhiên cũng có người nói tôi không xứng với cậu ấy, rồi là cậu ấy không xứng với tôi, đã lên đến hàng nghìn bình luận rồi.
Tôi nhìn mà cạn lời, sao mà lại loạn cả lên rồi.
Có điều, nhìn từ góc chụp này, ánh nắng buổi chiều kéo dài bóng của hai chúng tôi trên mặt đất, trên đường xe cộ qua lại tấp nập, Cao Dương với bên mặt góc cạnh rõ ràng đang nhìn tôi một cách trìu mến.
Một tấm ảnh khá là nghệ thuật, trong lòng tôi đang không ngừng tán thưởng.
Cao Dương thân là hotboy, đi tới đâu là gây ra “hiệu ứng cánh bướm” đến đó, ngay cả khi đưa tôi theo cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Thực sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được rồi.
......
Sáng hôm sau, Cao Dương ở dưới kí túc xá đợi tôi, trong tay còn cầm bánh bao và sữa đậu nành mà tôi thích ăn.
Sự xuất hiện của cậu ấy đã thu hút rất nhiều sự chú ý từ các nữ sinh.
Tôi đội mũ lên, chầm chậm chạy đến bên cạnh cậu ấy, nhân tiện cốc cho cậu ấy một cái vào đầu rồi kéo cậu ấy đi.
“Đều tại cậu, đi đến đâu cũng dẫn dụ ong bướm! ”
“Được rồi, tôi sai rồi, sau này chúng ta kín đáo chút.”
“........”
Cao Dương cực kì thuận tay ôm lấy eo của tôi, vừa đi vừa nói.
Tôi đang bận xem giờ, cầm lấy bánh bao bất chấp hình tượng mà nhét vào miệng.
“Không cần vội, ăn nhanh vậy làm gì, mau uống ngụm sữa đậu nành cho dễ nuốt.”
Cậu ấy nhanh chóng phục vụ sữa đậu nành cho tôi, mười phần tự nhiên vén tóc mai của tôi ra sau tai.
Đưa đến cửa lớp học, tôi cũng không quay đầu lại tạm biệt cậu ấy.
“Chậc chậc chậc, mà show ân ái này, thật khiến người ta ghen tỵ!”
Miệng tôi giật giật, một cách vô thức: “Có sao?”
“Sao lại không có!” cô ấy xòe ngón tay ra đếm, “buổi sáng thì đưa đồ ăn sáng cho cậu, trừ những lúc cậu ấy có tiết, hầu như cả ngày hai người đều ở cùng nhau. Tớ nói cậu biết, công khai show ân ái, sẽ “chết” rất nhanh đấy! Cậu có biết có bao nhiêu nữ sinh đều đang đợi các cậu chia tay, chớp lấy thời cơ cùng với Cao Dương kết tóc se duyên hay không.”
“Nghe vậy......rất hoành tráng!”
“Cho nên bây giờ cậu là kẻ thù chung của tất cả nữ sinh trong trường.”
Cao Dương này có sức hấp dẫn lớn tới cỡ nào vậy.
Tôi không tin!
..........
Sự thật là.
Buổi trưa ở phố ăn vặt sau trường, cậu ấy kéo tôi đi kiếm đồ ăn, có không ít nữ sinh trưng diện sinh đẹp khi nhìn thấy cậu ấy, đều sẽ đặc biệt nhìn thêm một lần.
Nhìn thấy người cậu ấy đang nắm tay là tôi, liền “tặng” cho tôi một ánh mắt khinh bỉ.
“.......”
Vậy mà bạn cùng phòng của tôi nói đúng rồi, cậu ấy là vạn người “mê”, tôi là vạn người “chê”.
Sự khác nhau của một từ tạo nên sự khác nhau một trời một vực.
Tôi muốn kín đáo, nhưng ngặt nỗi Cao Dương trời sinh là kiểu người rất thu hút ánh nhìn, đi đến đâu đều là hào quang bao quanh.
Ngay cả khi mua cơm, dì bán cơm thấy cậu ấy dễ thương, không nhịn được mà cho cậu ấy thêm hai miếng thịt lớn.
Cậu ấy gắp sườn chua ngọt bỏ vào bát của tôi, mặt mày hớn hở nói: “Ăn nhiều một chút, nhìn cậu gầy quá đấy!”
“Chỉ trong nửa tháng này tôi đã tăng 1.5kg rồi, cậu coi tôi là heo mà nuôi đấy à?”
Sườn chua ngọt trong bát màu sắc hấp dẫn, hương thơm ngào ngạt, tôi không kìm được mà chảy nước miếng.
Giữa béo và đẹp, một lần nữa tôi đã chọn béo.