“Lát nữa chúng ta đi đâu chơi vậy? Tử Ngôn nói trò trốn thoát khỏi mật thất rất thú vị, hay là chúng ta cùng nhau đi nhé?” Trình Dao hào hứng đề xuất, vòng tay ôm lấy cánh tay của Hứa Tử Ngôn trong vô thức.
“Tô tố cậu không biết đó thôi, lần trước chúng tôi đi chơi, cô ấy bị dọa đến nỗi chút nữa là xé rách tay áo của tôi.”
So với trốn thoát khỏi mật thất, hai người bọn họ càng khiến tôi chịu không nổi, tôi quay đầu đi, phớt lờ bọn họ.
Tiết mục ân ái này thật khiến người ta buồn nôn.
Trình Dao là bạn thân nhất của tôi thời đại học, cô ta rất ít nói, luôn lặng lẽ ở phía sau tôi.
Tôi đem tất cả những chuyện trong lòng nói với cô ta, kể cả Hứa Tử Ngôn.
Cô ta luôn dùng đôi mắt to tròn ngây thơ vô tội, rất nghiêm túc nghe tôi nói.
Lúc đó có người nhảy ra nói với tôi phải cẩn thận với cô ta, còn nói chó cắn người là chó không sủa.
Tôi lập tức tức giận, vỗ ngực nói với người đó, Trình Dao là bạn thân của tôi, không ai được phép nói cô ấy như thế.
Bây giờ nghĩ lại, bản thân thực sự ngu ngốc đến đáng thương.
Nếu như Trình Dao thực sự tốt như tôi nghĩ, cô ta sẽ không đột nhiên trở thành bạn gái của Hứa Tử Ngôn.
Bọn họ cùng thi vào một trường học sau đại học, tôi cũng hiểu đạo lí “ở ven hồ hưởng trước ánh trăng”, nhưng tại sao lại là Trình Dao, cô ta là người tôi tin tưởng nhất, tôi đối với Hứa Tử Ngôn có ý gì cô ta là người rõ hơn bất kì ai.
Có lẽ, còn có một khả năng khác...
Hứa Tử Ngôn căn bản không hề có ý đó với tôi, nhưng cậu ấy vì cái gì không trực tiếp nói thẳng với tôi ?
không nói rõ ràng, còn làm những chuyện mờ ám như thế khiến cho tôi hiểu lầm, thật sự chẳng ra gì.
Tôi giống như một đứa ngốc vậy, từ đầu tới cuối đều là bản thân tự biên tự diễn, căn bản không có một ai chú ý đến.
Trên đường đến đây háo hức bao nhiêu, thì bây giờ bi thương bấy nhiêu.
Từ đầu đến cuối, gã hề chỉ có một mình tôi.
Nếu như có phép thuật thì tốt biết bao, bấm tay niệm thần trú một cái liền rời khỏi đây, sau này gặp lại bọn họ chỉ là người lạ.
Đột nhiên có một người con trai xông vào ngồi xuống bên cạnh tôi, người đó giống như ngọn núi nhỏ, khiến tôi phải ngước lên xem người đó là ai.
Ánh nắng chiếu phía sau lưng, tôi còn chưa kịp nhìn rõ, người đó đã quàng tay qua vai tôi:
“Tô Tố, cậu phiền thật đấy, theo đuổi ông tới tận đây rồi.”