Gió lạnh thổi qua, gió bắc vù vù, trong sân rơi xuống từng mảng lá khô lớn, khiến cho phủ Vĩnh Bình Hầu trông đặc biệt tiêu điều.Vừa mới một tháng trước, Vĩnh Bình Hầu chết ở trên chiến trường, cũng may mùa này trời còn lạnh, thi thể lại được xử lý, nên thi thể Vĩnh Bình Hầu cũng không có mùi hôi.
Lúc này, ngoại trừ các đại thần và phu nhân đến đây, còn có cả con cháu hoàng thất.
Vĩnh Bình Hầu phu nhân chính là Chiêu Dương trưởng công chúa, Chiêu Dương trưởng công chúa chính là tỷ tỷ ruột của Hoàng đế.
Năm đó, tiên đế có sủng phi, ý đồ phế truất Thái Tử lập con của sủng phi hài tử lên làm Thái Tử. Ngay cả mẫu hậu của Chiêu Dương trưởng công chúa cũng từng bị đày vào lãnh cung, mẫu hậu của nàng, là thứ muội của tiên hoàng hậu.
Mẫu tử ba người bọn họ ở trong tình cảnh vô cùng đặc biệt, chỉ cần hơi vô ý, liền thua hết cả bàn cờ. Chiêu Dương trưởng công chúa vốn có người trong lòng, nhưng nàng cuối cùng vẫn từ bỏ, mà lựa chọn gả cho Vĩnh Bình Hầu. Vĩnh Bình Hầu cũng rất yêu thích nàng, kết hôn xong cũng chưa từng nạp thϊếp, cũng không có thông phòng cùng nha hoàn, hắn nghĩ bản thân không phải là người mà Chiêu Dương Công chúa thích, nên sẽ cố gắng trở thành mẫu người mà Chiêu Dương Công Chúa thích.
Quan tài được đặt ở giữa sảnh, Chiêu Dương Công Chúa - Tần Như Nguyệt đôi mắt đỏ hoe. Nói nàng không có tình cảm với Vĩnh Bình Hầu cũng không đúng, dù sao họ đã sống với nhau nhiều năm như vậy.
Trong lúc Chiêu Dương Công chúa đang buồn bã, Thế tử Triệu Nguyên Khải mang theo một nữ tử mặc y phục trắng tiến vào.
Đúng là phụ nữ muốn đẹp thì phải ăn diện thật đẹp...
“Mẫu thân.” Triệu Nguyên Khải đi thẳng vào vấn đề, “Đây là Úc Thục Nhàn, là vị hôn thê của nhi tử, nàng hôm nay tới đây để dâng hương cho phụ thân.”
“Vị hôn thê?” Tần Như Nguyệt mấy ngày nay vẫn không được ngủ ngon.
Nàng không phải mơ thấy Vĩnh Bình Hầu, mà chính là mơ thấy nàng kiếp trước, còn mơ thấy nàng đã từng xem qua tiểu thuyết. Quyển tiểu thuyết kia khúc dạo đầu chính là Vĩnh Bình Hầu chết trận chiến trường, Thế tử mang theo nữ chính tiểu bạch hoa tới cửa, hai người kia ở tang lễ buộc Chiêu Dương trưởng công chúa thừa nhận mối quan hệ của bọn họ.
“Ngươi có vị hôn thê lúc nào? Phụ mẫu các người mai mối sao?” Tần Như Nguyệt có chút đau đầu, chẳng lẽ nàng chính là nhân vật trong tiểu thuyết.
“Mẫu thân, xin mời đứng lên xác nhận.” Triệu Nguyên Khải nói.
“Có chuyện gì cứ nói trước mặt mọi người.” Tần Như Nguyệt lạnh lùng đáp.
"Người..." Triệu Nguyên Khải nhìn xung quanh, ở đây còn có rất nhiều người ngoài, cho nên lúc này hắn cũng không dám nói gì.
“Ta đang mang thai đứa con của Nguyên Khải.” Úc Thục Nhàn nói thẳng. Nàng ta cũng là một cô gái xuyên không, vốn là con vợ lẽ trong một gia đình, suýt chút nữa bị bắt cóc và bán vào lầu xanh cũng may nàng được Triệu Nguyên Khải cứu, không đến mức lưu lạc phong trần.
Úc Thục Nhàn đầu tiên làm bộ làm tịch giả vờ kiêu căng, khiến Triệu Nguyên Khải cho rằng nàng khác biệt. Hắn bỏ ngân lượng ra mua cho nàng ta một căn nhà, và cho nàng ta sống bên ngoài, mà Úc Thục Nhàn vẫn luôn muốn tiến dần từng bước.
Không, cơ hội của nàng ta tới rồi.
Thời điểm Vĩnh Bình Hầu qua đời còn không có tôn tử, Úc Thục Nhàn cho rằng đứa nhỏ trong bụng mình chính là cháu trai duy nhất của Vĩnh Bình Hầu, nàng ta muốn mượn cớ này để đi vào Hầu phủ.
“Ngươi chỉ có thể làm thϊếp!” Tần Như Nguyệt không nghĩ tới Úc Thục Nhàn thế nhưng thật sự mang thai, và tất cả những điều này đều trùng khớp với cuốn tiểu thuyết đó.
“Ta không muốn làm thϊếp.” Úc Thục Nhàn nói, "Nếu Hầu phu nhân cứ khăng khăng như thế, ta sẽ mang theo đứa nhỏ này đi thật xa.”
“Thục Nhàn.” Triệu Nguyên Khải nhìn người trong lòng một thân quật cường, hắn đau lòng không thôi. Úc Thục Nhàn vẫn luôn cao ngạo như vậy, cho dù cuộc sống có vất vả cỡ nào, nàng luôn kiêu ngạo và độc lập, nàng không giống với bất kì nữ nhân nào.
Sau đó, Triệu Nguyên Khải lại nhìn về phía Tần Như Nguyệt, “Mẫu thân, nhi tử cuộc đời này chỉ nguyện cưới nàng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, giống như phụ thân vậy, người chỉ có một mình người.”
“Ngươi xứng để so sánh với phụ thân ngươi sao?” Tần Như Nguyệt nói.“Mẫu thân người có từng yêu phụ thân không?” Triệu Nguyên Khải nghiêm túc nói, “Mẫu thân tất nhiên là chưa từng yêu, cũng không hiểu được tấm chân tình của nhi tử. Người lúc trước bất quá chỉ là muốn lợi dụng phụ thân, mới gả cho phụ thân!”
Triệu Nguyên Khải từ nhỏ đến lớn thường xuyên nghe được những lời như vậy, người trong phủ Trưởng công chúa cùng Hầu phủ không dám nhiều lời, nhưng người bên ngoài sẽ nói. Còn có thân thích của phụ thân hắn, những người đó đều biết Chiêu Dương trưởng công chúa vốn muốn cùng khác nam nhân bàn chuyện cưới hỏi, nhưng cuối cùng, nàng lại cùng Vĩnh Bình Hầu ở bên nhau.
Mẫu thân đối phụ thân căn bản là không yêu!
Bang, Tần Như Nguyệt hung hăng tát tới một cái!
“Chẳng lẽ, chỉ có oanh oanh liệt liệt, đem toàn bộ Hầu phủ nháo đến gà chó không yên, đấy mới là yêu sao?” Tần Như Nguyệt nói, "Sông dài chảy chậm* không phải yêu sao?”Đúng vậy, sông dài chảy chậm cũng là yêu.
Những phu nhân ở đây ai cũng không dám nói cho người khác biết phu quân của các nàng thật sự một chút cũng không yêu các nàng, các nàng cũng khao khát tình yêu mãnh liệt, nhưng là các nàng lại không muốn gặp phải những gì Chiêu Dương Công chúa hiện đang gặp phải.
Nữ nhân bên ngoài kia chưa thành thân đã có thai thế nhưng cũng không biết xấu hổ bức hôn con trai nàng, chức vị Thế tử của con trai Vĩnh Bình Hầu hẳn là bị phế đi.
Người như Vĩnh Bình Hầu Thế tử, chả có con gái nhà ai nguyện ý gả cho hắn đâu. Vĩnh Bình Hầu Thế tử chính là một kẻ sủng thϊếp diệt thê, còn chưa có thành thân, mà đã làm cho nữ nhân bên ngoài mang thai, còn vì nữ nhân đó mà chống đối mẫu thân của mình, đúng là bất hiếu.
"Người nếu không đồng ý, chờ nhi tử kế thừa tước vị, nhi tử cũng sẽ cưới nàng.” Triệu Nguyên Khải thần sắc kiên định.
“Ngươi thật cho rằng ngươi có thể trở thành Hầu gia?” Tần Như Nguyệt cười nhạo, “Ta cùng phụ thân ngươi, cũng không phải chỉ có một mình ngươi là con.”
“Mẫu thân……” Triệu Nguyên Khải mở to hai mắt, hắn không nghĩ tới Tần Như Nguyệt sẽ nói như vậy.
Ba huynh đệ bọn họ cảm tình vẫn không tồi, hai đệ đệ cũng không có mơ ước ngôi vị Thế tử của hắn. Nhị đệ một lòng thi khoa cử, tam đệ tuổi tác hơi nhỏ một chút còn tương đối bướng bỉnh. Huống hồ, muội muội của Triệu Nguyên Khải cùng với hắn là long phượng thai.
Long phượng thai, đó là điềm lành hiện ra, hắn chính là Thế tử trời ban, là Hoàng đế tự mình hạ thánh chỉ phong cho hắn, thánh chỉ của Hoàng đế ở bên trong còn khen hắn rất nhiều lời hay.
“Hầu phu nhân không khỏi quá mức chuyên quyền độc đoán đi.” Úc thục nhàn nói, “Nguyên Khải cũng chỉ là hiếu thuận phụ thân, không đành lòng nhìn phụ thân không có cháu……”
“Hắn về sau cưới người khác, cũng có thể có con.” Tần Như Nguyệt nói, “Bổn cung hôm nay đem lời nói đặt ở nơi này, nếu ngươi còn muốn làm Thế tử, các ngươi liền đoạn tuyệt quan hệ. Nữ nhân bên ngoài như ngươi, uống một chén thuốc phá thai, cũng không thể sinh con được.”
Đừng nói cái gì mà Triệu Nguyên Khải không thể có nữ nhân khác, nữ nhân này là duy nhất, cho nên nữ nhân này không có cái gì sai, Triệu Nguyên Khải cùng nữ nhân này cũng là thật tình yêu nhau.
Ha ha, nếu trong tiểu thuyết kia viết Tần Như Nguyệt nàng là một bà mẹ chồng độc ác, thì nàng sẽ trở thành một bà mẹ chồng độc ác vậy. Nàng cũng không có khả năng chờ đến về sau cùng Úc Thục Nhàn hòa giải, càng không có khả năng đi vào trong nguyên tác cầu con cháu tha thứ, dưới tình huống con cháu không nghe lời, vậy thì đành từ bỏ.
Nàng là trưởng công chúa, bên người có rất nhiều người hầu hạ, những người đó cũng không dám ở nàng trước mặt cười nhạo nàng.
"Vị trí Thế tử, hay nữ nhân kia, chọn một trong hai!” Tần Như Nguyệt nói, “Ngươi đã thật lòng yêu nàng, nàng cũng thật lòng yêu ngươi, ta nghĩ nàng cũng không quá coi trọng thân phận của ngươi đâu.”