Hân Đình nước mắt tèm lem, mũi thì ửng đỏ, tóc tai toán loạn bị gió thổi làm cho tỉnh táo lại chút ít.
“Người chị em cũng muốn làm điều giống tôi à?”
Dù sao cuộc sống này cũng quá mệt mỏi, nhiều người không chịu nổi lựa chọn trốn tránh kết thúc là chuyện bình thường, chẳng phải cô cũng vậy sao. Nhưng nghe giọng nói có vẻ cô gái này còn trẻ, nếu vậy thì thật đáng tiếc.
“Cô nên quay trở về đi, còn trẻ còn nhiều cơ hội. Hãy nghĩ tới người thân mà cố gắng sống tiếp.”
Người thật sự đi nhảy núi khuyên nhủ người nằm ăn dưa qua đường.
Khuyên một hồi bắt đầu kể về cuộc đời mình lúc nào không hay. Đó cũng là nỗi uất hận với hiện thực của cô.
Cùng người yêu từ thủa giảng đường mở công ty giải trí nhỏ, vất vả trải qua khổ cực mới nâng đỡ được nghệ sĩ tuyến 18 cũng chính là bạn thân thành thanh y, chuẩn bị bước vào hàng ngũ tiểu hoa. Nghĩ thành công đã tới nào ngờ tâm cơ người ta quá sâu, cướp tiền tài và bạn trai của mình.
Có lẽ cũng do thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên dễ dàng tin tưởng vào những lời hoa mỹ người ta nói mà không chút đề phòng rơi vào bẫy lúc nào không hay.
Thư Ninh Phù tự nhận không phải người tốt càng không có tấm lòng bao dung độ lượng. Cảm giác và cách nhìn của cô về thế giới giống như thông qua lăng kính mờ ảo. Cô chính là người đứng bên ngoài bức ảo ảnh đó.
“Đáng không?”
Cười nhạo, ánh mắt đau thương nhiếm tầng oán trách. Hân Đình như cái xác không hồn đang hồi tưởng.
“Không cam tâm thì sao, họ đã dồn tôi vào con đường này. Tôi đã không thể xoay mình được nữa. Dù sao trên đời cũng chẳng còn gì đáng để lưu luyến.”
Thư Ninh Phù cảm nhận người trên không phải người xấu. Dù sau nếu thật sự xấu xa sẽ không phải tìm đến cái chết, ít nhất vẫn giữ được tấm lòng lương thiện.
“Muốn mượn? Khi nào trả cũng được.”
Khi nào tiền đã từ đồ vật trở thành ý thức điều khiển con người? Thật đáng tiếc khi vấn đề này đang dần trở thành xu hướng.
“Cô nhiều tiền lắm à? Cô gái đừng sống đơn giản như vậy. Bên ngoài không dễ dàng đâu.”
Cái người phụ nữ này thật kì lạ, nhảy không nhảy, cho mượn tiền cũng ý kiến. Đầu óc đúng là có vấn đề!
“Tôi rất nghèo, không có tiền. Vậy có nhảy không? Nhanh lên nếu không có người giành đó.”
“Làm gì có ai hối người ta nhảy núi như cô, ít nhất để tôi tâm sự cuộc sống đã chứ.”
Thư Ninh Phù đang nằm vắt chân nghe thì đột nhiên đứng dậy đi về phía bờ đá. Hân Đình nghĩ cô muốn đi trước giật mình gọi lại, không cẩn thận bước hụt một cái, thành ra không chuẩn bị tâm lý người cứ thế lao xuống.
“Cô kia khoan đã…a….”
Ngay khi trong đầu hiện lên hai chữ thôi xong, cô thật sự phải nói lời tạm biệt với thái dương và làm bạn cùng bóng tối thì cổ tay bị lực mạnh nắm lấy. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền tới làm cô bừng tỉnh mở mắt.
Hân-người chẩn bị làm ma 99%-Đình mặc dù vừa mới ghé qua chào hỏi anh Diêm Vương cũng không bỏ được máu mê gái đẹp, hai mắt sáng như đèn pha nhìn chằm chằm người trước mặt.
Gương mặt này đôi mắt cùng sống mũi này nữa. Tất cả đều là hàng thật phải không? Tại sao những gì ưu tú nhất lại có thể hội tụ trên một gương mặt như vậy? Đặc biệt khi va phải mắt phụng hai mí sáng ngời kia thì không kìm được bị cuốn vào.
Không chút son phấn hay cơ bản là son môi cũng không có, vậy mà gương mặt lại chói mắt đầy thu hút. Khí chất tỏa ra cũng rất đặc biệt, cứ như một đóa sen ngàn năm ngát hương làm người ta chìm đắm say mê.
Thư Ninh Phù hơi nhíu mi nhìn gương mặt trước mắt, giống như suy nghĩ gì đó lúc sau mới lên tiếng
“Rốt cuộc não cô nhỏ đến mức nào vậy?”
Thấy nguời này vẫn đơ ra nhìn mình, không phải bị dọa đến ngớ ngẩn chứ? Rõ ràng vừa nãy hùng hổ lắm mà.
“Bây giờ còn muốn nhảy xuống nữa không? Đầu óc có tỉnh táo hơn chưa?”
Hân Đình còn đang chìm trong mê gái nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn xuống dưới. Má ơi kinh khủng quá, cô đang treo lủng lẳng trong gió a…
Bị cảnh tượng vừa nãy làm sợ chết khϊếp nên ngồi tiếp đất chân vẫn không kìm được run rẩy.
“Thế kỷ bao nhiêu rồi còn đi nhảy núi. Trước khi chết còn tự rước đau đớn vào mình. Nhỡ không chết thì cũng tàn tật một chỗ, nhận sự chỉ trỏ hả hê của kẻ thù. Không hiểu đầu óc nghĩ gì. Sự sống cũng có quy luật của nó, nên tôn trọng thì hơn.”
“Cho dù là ma thì cũng nên là con ma hữu ích có hiểu biết, xuống dưới nhỡ đâu được phân cấp bậc cao thì sao. Cô tự suy nghĩ đi.”
Thư Ninh Phù biết là cứu được một lần chứ không cứu được mãi nên sau khi nói xong đứng dậy rời đi.
Người nào đó thấy vậy thì khóc lóc ăn vạ, tay níu lấy góc áo không buông.
Khi Hân Đình nhìn thấy gương mặt cô gái này đã thay đổi suy nghĩ, cô muốn đôi cẩu nam nữ kia bị trụt xuất khỏi giới giải trí, trải qua sự kinh bỉ mà cô đã nhận.
“Số tôi sao khổ vậy, vừa sinh ra bố không nhận bà không thương mẹ thì bỏ đi. Cố gắng phấn đấu trước cuộc sống hà khắc thì bị người ta hãm hại. Thử hỏi ông trời có mắt không? Có muốn để người ta được sống nữa sao…”
Nhìn bàn tay kẻ đang ăn vạ giữ vạt áo mình không buông. Cô này muốn gì?
“Làm sao?”
“Cô có thể cứu tôi không, chỉ cần cô làm nghệ sĩ của tôi thì tôi có thể trả thù đôi cẩu nam nữ kia được. Tôi nhất định sẽ biến cô trở thành ngôi sao quốc tế. Cô đừng tìm chết nữa, chị đây sẽ đưa cô nhìn ngắm thế giới rực rỡ phồn hoa ngoài kia.”
Chắc chắn là như vậy, cô khẳng định nếu cô gái này gia nhập showbiz thì sẽ mang lại thành công không tưởng. Trực giác của cô luôn nhạy.
Người nào vừa mới than trách cuộc đời tối tăm không hy vọng nay đã biến thành rực rỡ muôn màu? Đầu óc có vấn đề. Chuồn lẹ!
Thư Ninh Phù rút vạt áo xoay người bước đi. Nghệ sĩ cái gì ở đây, cô chưa đánh ai đã là may mắn rồi còn nghệ với cả sĩ.
“Chỉ cần 1 năm, một năm sau tôi nhất định sẽ không giữ cô. Cầu xin cô cứu mạng a…”
Nhìn người nước mắt lem nhem tay áo run run nắm lấy không buông, hình như hôm nay ra đường không hợp hoàng đạo. Cây Khương Hoạt loại Tằm Khương tốt nhất vừa nắm tới tay rồi cũng bị rớt xuống đáy vực, không biết tiện nghi cho con thú nào dưới kia. Đã vậy còn vớt lên rắc rối này.
Đùa à. Tốt nhất là về nằm chờ hết ngày.
Hân Đình ngơ ngác nhìn mảnh áo trong tay vừa bị cô gái kia lấy kéo dứt khoát cắt đứt, khi hoàn hồn thì thấy bóng lưng phía trước đã đi rồi, chạy theo sau không rời.
“Đừng mà, cô đã cứu mạng tôi thì hãy chịu trách nhiệm với nó. Chờ tôi với a…”
Sau đó hình ảnh hai bóng người ẩn hiện trên đường núi ngoằn nghèo nối liền không dứt. Người đi trước khoác giỏ tre, tay cầm gậy ngậm lá gì đó trong miệng thong dong nhàn nhã. Phía sau theo cái đuôi bám sát nói liên tục, thỉnh thoảng còn khóc lóc tố khổ.
Cái cô Hân Đình này sáng khóc lóc bán thảm, trưa thì lăn lê chẻ củi bốc vác phụ giúp lão sư, đã vậy còn biết may vá nịnh nọt. Cuối cùng cô bị sự phụ ra pháp lệnh mới không tình nguyện giúp đỡ đến khi đôi kia biến mất thì hoàn thành nhiệm vụ.
Không ngờ lần cứu người này lại tự đào hố cho mình.
Bằng một mối quan hệ nào đó cô ấy đã nhét cô vào chương trình giải trí tên là Về Quê Làm Ruộng, còn bảo sản xuất ra quá phù hợp với cô.
À có thể cô ấy nghĩ cô trồng thuốc được thì cũng trồng lúa được chăng. Ha ha….