Rơi Vào Lòng Anh

Chương 57: Thời gian còn lại

Hết giờ làm việc, hắn còn đang định trở lên Đà Lạt tìm người yêu dấu của mình thì đã nhận được tin nhắn từ cô. Ngay lập tức, Hoàng Phong quay xe, đạp mạnh chân ga trở về biệt thự Phỉ Thúy.

- "Mai Linh".

Cánh cửa bật mở, mùi thức ăn thơm phức lập tức xộc vào mũi, hình ảnh người con gái mang áo sơ mi của mình đang loay hoay ở trong bếp thân thuộc đến mức khiến cho Hoàng Phong ngây ngẩn cả người. Lâu lắm rồi hắn mới có lại cảm giác này, từ lúc để Mai Linh rời đi, chưa bao giờ hắn cảm nhận được thứ tình cảm gia đình này thêm một lần nào cả.

- "Anh về rồi hả?"

Mai Linh nghe động sau lưng thì khẽ cất giọng, cô hơi quay sườn mặt lại, không để hắn thấy được dấu vết vẫn còn hiện diện trên gò má. Hoàng Phong còn đang định bước đến ôm lấy cô, trong thoáng chốc, hắn liền đứng sững sờ.

- "Sao thế này?"

Người đàn ông hoảng hốt kéo tay cô bước đến gần hắn, gương mặt góc cạnh đanh lại, mắt phượng ánh lên phần giận dữ.

- "Sao lại...Em nói đi, là ai, ai đã khiến em ra nông nổi này?!"

Trên khắp cơ thể của Mai Linh đều là lằn ngang lằn dọc, năm dấu tay in hằn trên má, nơi khóe môi còn có vết thương nhỏ, vầng trán vốn trắng nõn cũng bị bầm tím một mảng lớn, có chỗ đang kết vảy.Nhìn thấy người mình trân quý nhất phải chịu đau đớn, máu nóng trong lòng hắn sôi sục lên, trái tim đang đập cũng như bị ai vò nắn, hiện tại, ngay cả chạm hắn cũng không dám chạm.

Mai Linh mỉm cười dịu dàng, cô nắm lấy tay hắn, nhón chân khẽ hôn lên đôi môi lạnh lẽo một nụ hôn an ủi:

- "Anh đừng có lo, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi".

- "Không thể nào, em nhìn em xem, khắp người em đều là vết thương, còn dám nói là vết thương nhỏ".

Hoàng Phong tức giận nhíu chặt đầu mày, hắn không hiểu vì sao Mai Linh lại phải che giấu cho tên đó đến như vậy, chỉ cần cô nói ra một câu, nhất định hắn sẽ tự tay cho kẻ đó phải trả giá.

- "Thôi mà, em không sao hết, anh đừng lo nữa, ha".

Cô nhẹ giọng an ủi, nghịch ngợm nhón chân đưa tay lên vuốt hai đầu mày của hắn giãn ra, thế nhưng khi nhìn thấy nét mặt của Hoàng Phong vẫn còn sắc lạnh Mai Linh cũng chỉ đành chẹp miệng chịu thua:

- "Thôi được rồi, thật ra là em và mẹ vừa có chút xung đột với nhau".

Quả nhiên, hắn sau khi nghe xong liền mở to mắt kinh ngạc nhìn cô, vẻ mặt như thể không tin được.

- "Cái gì? Vậy, vậy những vết thương trên người..."

Tuy không nói rõ, nhưng giữa hai người cũng đủ hiểu những vết thương ngang dọc trải khắp cơ thể Mai Linh chính là kết quả của trận đòn mà mẹ cô đã xuống tay. Đến lúc này thì Mai Linh chỉ có thể thở dài thừa nhận với hắn, thế nhưng Hoàng Phong thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện ghê gớm đến mức nào mà có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy.

- "Đều là do em không ngoan..."

Mai Linh chua xót cúi đầu nói, mùi Long Diên Hương quen thuộc của người trước mặt khiến cho đầu mũi của cô cay nồng, nơi khóe mắt long lanh chứa lệ.

Đây là người cô yêu nhất, sau này gả cho người khác rồi, sợ rằng sẽ không ai có thể khiến cô rung động như vậy nữa. Chỉ đáng tiếc, bọn họ lại hữu duyên vô phận, kiếp này thật sự không thể ở bên nhau.

- "Bé ngoan, không sao đâu, ngoan, chắc là lúc đó mẹ đang nóng nảy nên không kiểm soát được thôi, không có gì đâu, em tốt như vậy cơ mà".

Trông thấy người yêu cúi đầu ủ rủ, Hoàng Phong cho rằng cô vẫn còn đang buồn vì chuyện tranh cãi với mẹ nên đã vội vã dỗ dành, hoàn toàn không biết được rằng bây giờ trong lòng cô đang khổ sở thể nào.

Đưa tay gạt đi hàng nước mắt đang lăn dọc hai bên má, hắn thương tiếc nâng cằm cô lên, hôn vào những vết thương vẫn còn chưa tan trên mặt.

- "Nào, đừng khóc nữa, bé ngoan của chúng ta là giỏi nhất".

Cuối cùng cô lại bị một câu dỗ trẻ nhỏ này của hắn làm cho bật cười, trông thấy Mai Linh vui vẻ, người đàn ông cũng mỉm cười theo.

Hoàng Phong đột nhiên nhận ra từ lúc Mai Linh quay trở lại thật sự có gì đó rất lạ. Cô luôn nhìn chằm chằm hắn, lúc ăn cơm cũng thường xuyên chăm chú vào hắn trong vô thức, thậm chí tối hôm đó khi đang coi TV, Mai Linh cũng chủ động chui vào lòng ngồi ôm hắn.

Hắn đến cùng vẫn không hiểu nổi những hành động của người yêu mình thì cũng chỉ đành bật cười. Vừa vuốt tóc cho cô, vừa hỏi:

- "Bà xã, em sao vậy, sao bỗng dưng hôm nay lại ngoan như vậy? Hửm".

Nghe một tiếng gọi của hắn, đáy lòng Mai Linh đau đến mức tê dại.Đè nén lại cảm giác muốn khóc, cô ngửa đầu lên hôn người đàn ông trước mặt.

- "Sao? Anh không muốn em như vậy hả? Không thích à?"

Nói rồi cô làm bộ giận dỗi quay người đi, thấy vậy Hoàng Phong liền ôm chầm lấy cô vào lòng, liên tục hôn lên khắp gương mặt xinh xắn:

- "Làm gì có, anh cầu còn không được là, chẳng qua thấy em như vậy anh có hơi bất ngờ thôi.Chỉ là... Mai Linh, em...không còn giận anh sao?".

Trên gương mặt người đàn ông lộ rõ vẻ thấp thỏm lo âu, khi nhắc đến chuyện cũ còn có phần e sợ. Giấu đi sự chua xót, cô mỉm cười hôn vào chiếc cằm cương nghị trước sự ngỡ ngàng của hắn, bàn tay vuốt ve những vết chai sạn quen thuộc.

- "Không giận, em sẽ không giận anh nữa, cả đời này em cũng sẽ không bao giờ giận anh thêm lần nào nữa, có được không?"

Bọn họ... làm gì còn thứ cơ hội gọi là cả đời...

Hoàng Phong rõ ràng thấy nơi khóe mắt cô lấp lánh ý cười, thế nhưng trong giọng nói lại chất chứa sự đau khổ, bỏ qua thứ cảm xúc phức tạp, hắn mừng rỡ đến độ nói lắp:

- "Thật sao? Em, em sẽ không, sẽ không bao giờ giận anh nữa?"

- "Đương nhiên".

- "Sau này cũng sẽ không giận anh nữa".

- "Chắc chắn".

- "Mai Linh, sao em lại tốt như vậy chứ".

Hắn ôm chặt lấy cô vào lòng, vui mừng không nói nên lời, không ngừng hôn lên mái tóc thơm ngát của người con gái. Bao nhiêu giai nhân mỹ nữ, bao nhiêu minh tinh hoa hậu, chỉ cần búng tay một cái là bọn họ sẽ tự động vay đến xung quanh hắn, thế nhưng tất cả những người đó hắn đều không cần, thứ duy nhất có thể khiến cho Hoàng Phong phải vắt óc suy nghĩ, phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ có thể là người con gái nhỏ bé bình thường trước mặt.

Đột nhiên, khi này người trong lòng lại tiếp tục lên tiếng:

- "Nhưng mà..."

Một lời này của Mai Linh cũng đủ để làm hắn thót tim.

- "Em có điều kiện".

- "Được, em cứ nói đi, tất cả anh đều làm cho em".

Chỉ cần là thứ cô muốn thì dù có phải trả bất cứ giá nào thì hắn cũng nhất quyết làm cho kỳ được.

- "Vậy... ngày mai em muốn anh ở nhà với em, còn nữa, mỗi ngày anh đều phải hôn em hai mươi lần, hôn một cái phải nói yêu em một lần, thế nào, anh... có... đồng... ý... không..."

Lời nói của Mai Linh càng lúc càng nhỏ dần, nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến há hốc của người đối diện mà cô cảm thấy lúng túng, hai má hây hây đỏ ửng lên.

- "Có phải, có phải...khó quá không anh?"

Cô hạ thấp giọng, cũng tự cảm thấy những điều kiện này của mình chắc là hắn không thể thực hiện.

- "Nếu vậy, em, em giảm xuống còn năm lần..."

- "Đừng!"

Người đàn ông trước mặt đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật mình, khi này Hoàng Phong mới có thể lấy lại được cảm xúc của bản thân, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ vận may của mình đã đến rồi? Liệu bây giờ có nên đi mua vé số không?

- "Em không được giảm, anh cảm thấy hai mươi lần thật sự vẫn còn ít, mỗi ngày anh hôn em bốn mươi, không, năm mươi lần, mỗi lần đều sẽ nói yêu em, sáng nào cũng sẽ đưa em đến công ty cùng anh, nếu em còn phải đến trường, vậy thì anh sẽ đưa em đi, buổi chiều cũng sẽ đón em về, mỗi ngày ăn cơm cùng em, ngủ cùng em, nếu có thể, sẽ đưa em cùng đi công tác, có thời gian rảnh, anh cũng sẽ đi du lịch cùng em, thế nào, em cảm thấy có được không?"

Vừa để hắn nói xong, Mai Linh lập tức chồm đến chỗ người đàn ông, vòng tay qua cổ hắn, đặt lên đôi môi lạnh buốt một nụ hôn sâu.

Mỗi ngày ư?

Không kịp rồi, bọn họ không thể nào có mỗi ngày nữa rồi.

Tương lai hắn vẽ ra thật sự quá mức tươi đẹp, thế nhưng cơ hội để làm những thứ đó thật sự không có.

Chỉ một lần này thôi, một lần phóng túng cuối cùng, trước khi cô hoàn toàn thuộc về người khác.

Sau đó, mọi chuyện của bọn họ chỉ còn là hồi ức...

Hoàng Phong cứ có cảm giác ngày hôm nay của hắn có lẽ đang mơ rồi, hôm nay cô người yêu bé nhỏ thường hay ngại ngùng lại chủ động hôn hắn. Tuy không phải là lần đầu tiên, thế nhưng hôn nồng nhiệt thế này thì đúng là hiếm có khó tìm.

Chợt, hắn lại cảm nhận được hương vị mặn chát vừa lạ vừa quen.

Khẽ mở mắt ra, Hoàng Phong bất ngờ nhíu mày.

Mai Linh đang khóc...

Những giọt nước mắt của cô không ngừng lăn xuống, len lỏi vào giữa đôi môi của hai người.

Cho đến lúc nụ hôn kết thúc, Mai Linh vẫn ôm chầm lấy người đàn ông, đầu gục xuống vai hắn.

- "Sao vậy em?"

Chất giọng trầm trầm quyến rũ nhuốm màu tình ái vang lên bên tai cô, từng giờ từng phút trôi qua, mỗi một thời khắc có thể ở bên cạnh hắn cô đều sẽ trân trọng.

Hoàng Phong cưng chiều vuốt nhẹ lưng người yêu, hắn chỉ muốn giúp cô có thể bình tĩnh, không ngờ chỉ vừa chạm tay vào, cả cơ thể của người con gái liền run lên bần bật. Mai Linh không kềm chế được mà than nhẹ một tiếng:

- "Đau..."

Ngay khi chiếc áo sơ mi vừa được cởi ra, tấm lưng vốn trắng nõn mịn màng nay lại phủ kín bởi những lằn roi ngang dọc hiện rõ trước mắt hắn. Hoàng Phong hít một hơi khí lạnh, dường như chính bản thân cũng đang cảm nhận nỗi đau ê ẩm.

- "Đã bôi thuốc chưa?"

Hắn nhìn sâu vào lưng cô rồi hỏi, ngón tay buốt giá giần giật.

Mai Linh nghe xong khẽ lắc đầu, cô còn tâm trí nào mà để ý đến vết thương nữa.

Ngay lập tức, Hoàng Phong lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ, sau đó, hắn vòng tay bế cô lên phòng, một lúc sau bác sĩ liền có mặt.

- "Thật ra anh cũng không cần gọi bác sĩ đâu, để vài ngày nó cũng sẽ tự khỏi thôi".

Nhìn Hoàng Phong nhíu mày chuyên tâm bôi thuốc cho mình, Mai Linh khẽ giọng nói với hắn, tuy ngoài mặt là vậy nhưng trong cô đã cảm thấy ngọt ngào lắm rồi.

Đột nhiên, cô lại nghe thấy tiếng hắn thở dài:

- "Anh nghĩ sau này mỗi khi mẹ muốn phạt em, nếu không có anh ở đó thì em có thể chạy trốn thật nhanh không?"

- "Sao vậy?"

Mai Linh khó hiểu quay lại hỏi, người phía sau liền mỉm cười vuốt nhẹ mũi cô:

- "Thì để vợ anh không phải chịu đòn nữa chứ sao, bao giờ anh ở đó thì anh chịu đòn thay vợ anh là được rồi".

Đột nhiên, không khí trong phòng vốn đang vui vẻ bỗng dưng sau câu nói nữa thật nữa giả ấy của hắn mà trở nên tĩnh lặng bất thường. Mai Linh cụp mắt, sống mũi chợt cay xè.

Phần nệm bên cạnh bất ngờ lún xuống, vòng tay mạnh mẽ quen thuộc khẽ ôm cô thật nhẹ vào lòng.

- "Mai Linh, gả cho anh đi".

Gả cho hắn, cô sẽ danh chính ngôn thuận trở thành con dâu dòng họ Đinh, trở thành vợ của Đinh Hoàng Phong, những đứa con của cô sau này cũng sẽ mang họ hắn...

Mai Linh bật cười, cô đưa tay lên chạm vào gương mặt nam tính quyến rũ, men theo đường sống mũi mà vuốt xuống, sau đó điểm nhẹ vào nhân trung:

- "Người ta cầu hôn có hoa có nhẫn, còn phải lãng mạng đường hoàng một chút, làm gì có ai mà giống anh, nói một câu như thì vậy ai mà thèm đồng ý chứ!"

...Thế nhưng cô làm sao gả cho hắn được nữa, rất nhanh thôi, có lẽ ngay cả hắn cũng không thể hay biết, cô sẽ phải gả cho người khác.

- "Được, vậy anh sẽ chuẩn bị".

Hoàng Phong kích động bật dậy, dáng vẻ nôn nóng như hắn sắp sửa được kết hôn tới nơi.

- "Thôi được rồi, để lần sau đi, em nói xong rồi anh mới làm, trông có giống em đang ép hôn anh không cơ chứ".

Mai Linh rốt cuộc cũng phải ra tay cản hắn lại, cô sợ người đàn ông này sẽ phát rồ mà làm thật mất.

Gối đầu lên l*иg ngực ấm áp quen thuộc, Mai Linh âm thầm thở dài, từng nụ hôn dịu dàng rơi xuống vầng trán đang bị thương.

Hoàng Phong cưng chiều mà vuốt ve da thịt người trong lòng, rồi lại thương xót khi đặt môi chạm vào những vết roi chưa tan hết, mùi hương thanh thuần lượn lờ nơi chóp mũi khiến cho người đàn ông như bị mê hoặc mà cúi đầu say đắm hôn cô.

- "Ưʍ..."

Mai Linh nhẹ giọng rên lên một tiếng, khi hai người tách nhau ra, cô đỏ mặt ngẩn đầu nhìn hắn, đôi môi ướŧ áŧ khẽ mấp mấy như dẫn dụ kẻ khác phạm tội.

Chiếc áo sơ mi vì để bôi thuốc cho cô mà đã được hắn cởi ra, giờ đây, Mai Linh chẳng khác nào đang khoe trọn cơ thể cho hắn.

Đôi mắt người đàn ông chậm rãi chiêm ngưỡng báu vật đã được dọn sẵn trên mâm, làn da nõn nà đàn hồi mịn như phấn, hai quả đào tiên no đủ, vòng eo thắt lưng ong xinh đẹp kiều diễm, hai chân tròn lẳng thưa thớt những lằn roi đang cố khép vào nhau để che đi vùng đất bí mật, thế nhưng càng làm vậy lại càng kɧıêυ ҡɧí©ɧ du͙© vọиɠ của người phía trên hơn, nơi bàn chân duyên dáng, những ngón chân xinh xắn hồng hồng đang xoắn xuýt vào nhau.

Hoàng Phong tham lam không muốn bỏ qua một nơi nào của cô, đôi mắt như con sói đói nuốt chửng toàn bộ xương cốt, bàn tay chai sần chạm vào từng thớ cơ mềm mại.

- "Mai Linh, em thật đẹp".

Hắn không tiếc lời tán thưởng cho mỹ vị dưới thân, hơi thở dồn dập nặng nề, những cánh hoa đã bắt đầu nở rộ trên cơ thể người con gái.

- "Ưm, ôm em đi".

Mai Linh khàn giọng yêu cầu, cô ngẩn cao chiếc cổ của mình, cho phép hắn được quyền đánh dấu cấm địa chỉ của riêng hắn.

Nếu đã không thể vĩnh cữu, vậy thì cùng nhau trầm luân một lần cũng đáng lắm.

Tiểu biệt thắng tân hôn, một đêm này của bọn họ hãy còn nồng nàn hơn cả những lần trước.

Sau cuộc hoan ái, Mai Linh nằm trên người hắn, tiếng thở dốc của cả hai như hòa làm một với nhau, mùi hương hoocmon nam tính quyện cùng mùi Long Diên Hương đặc trưng khiến cho cô mê đắm.

- "Anh à..."

Mai Linh cúi đầu nhìn hắn, mái tóc dài rơi rớt sang một bên được cô vuốt ra sau tai.

Hoàng Phong mân mê gương mặt của cô khẽ đáp lại.

- "Anh đây".

Bất ngờ Mai Linh cúi xuống hôn lên môi hắn một cái, cô mỉm cười, nói:

- "Em yêu anh".

Đời này kiếp này đều chỉ yêu một người là hắn, nếu có cơ hội, kiếp sau cô hy vọng mình có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn thêm một lần nữa.

Nghe được câu tỏ tình của người yêu, Hoàng Phong giấu không được cảm giác vui sướиɠ mà bật cười:

- "Bé ngoan, sao hôm nay em lại nhiệt tình vậy? Hửm?"

- "Vậy anh có thích không?"

Nghịch ngợm điểm nhẹ ngón tay lên đầu mũi người dưới thân, Mai Linh khẽ trườn người, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ vẫn còn chưa kịp tắt của hắn.

Dám đùa với hổ dữ thế này, hẳn là chỉ có mỗi mình cô.

Nhưng vậy thì có làm sao, cho dù con hổ dữ ở ngoài kia có uy phong thế nào thì khi ở bên cạnh cô cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi

Người đàn ông bắt lấy bàn tay to gan đang lả lướt trên thân thể mình, một tay đỡ lấy lưng cô, hắn nhanh chóng lật người lại, say mê mυ'ŧ lấy từng ngón tay búp măng thon dài sạch sẽ.

- "Thích, chỉ cần là Mai Linh thì anh đều sẽ thích".

Hoàng Phong cười tà mị, mày kiếm khẽ nhếch lên, thân dưới liền ngay lúc đó thúc mạnh vào huyệt đạo ấm áp, khiến cho Mai Linh yếu ớt thở ra từng hơi.

Chiếc cổ trắng nõn chi chít dấu yêu của chú thỏ nhỏ ngưỡng cao, trở thành miếng thịt thơm ngon cho con hổ đói khát.

Hắn cúi sát người vào hai bầu ngực căng đầy, hít sâu mùi hương da thịt một cách đầy thỏa mãn, sau đó lại điên cuồng tiến công.

Trời sáng, bên trong cơ thể của Mai Linh vẫn còn chứa đầy mầm mống mà Hoàng Phong để lại, cô mệt mỏi đến độ nhấc không nổi một ngón tay, thế nhưng vẫn đang được hắn ôm hôn trong lòng.

Cuộc tình ái kéo dài đến tận thời điểm hiện tại vẫn chưa kết thúc.

- "Bé ngoan, có phải em mệt rồi không?"

Hoàng Phong yêu thương vuốt tóc cho cô, dịu dàng hỏi, thức trắng một đêm, thế nhưng vẻ mặt của hắn lại hoàn toàn tỉnh táo, thậm chí là có dấu hiệu sung sức hơn cả đêm qua, thân dưới còn đang nhấp nhô từng nhịp thật nhẹ.

Mai Linh cắn chặt môi lắc đầu, hai mắt mê ly mơ màng, dáng vẻ động tình càng khiến cho hắn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa.

- "Em sao vậy? Đã mệt đến thế này rồi mà. Nào, anh đưa em đi tắm rồi cùng ngủ có được không?"

Mặc cho Hoàng Phong yêu thương dỗ dành, thế nhưng Mai Linh vẫn kiên quyết bám chặt lấy tay hắn, cô cất giọng thều thào khản đặc sau một đêm điên loan đảo phượng, đôi môi đỏ bừng ướŧ áŧ:

- "Không, ưm, không sao, lại, chúng ta lại tiếp tục, em, em còn được...".

Nói còn chưa hết câu cô đã thật sự ngất đi, dù cho có không muốn đến đâu thì thể lực cũng không cho phép cô có thể thêm một lần nào nữa.

Nhìn người dưới thân mình rơi vào mê man, Hoàng Phong nhíu mày đầy nghi ngờ, chiếc điện thoại đặt trên đầu giường nhanh chóng được hắn cầm lên.

Hoàng Phong là người đa nghi, thậm chí là cực kỳ đa nghi, thế nhưng cũng nhờ sự đa nghi ấy đã cứu mạng hắn thoát chết biết bao nhiêu lần. Kể từ hôm qua, khi vừa nhìn thấy những vết thương trên người Mai Linh là hắn đã bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, cho đến lúc chú ý thái độ khác lạ của cô thì hắn liền chắc chắn rằng đang có vấn đề gì đó không ổn xảy ra.

Nếu Mai Linh đã không thể nói, vậy thì hắn chỉ còn cách tự mình điều tra.