Mai Linh thong thả ôm lấy bó cẩm tú cầu đi từ khu chợ dưới đồi lên, chiếc chân váy hoa nhí hôm nay cô bận bay theo làn gió cọ vào đám cỏ hai bên đường, tia nắng dịu dàng khiến cho nước da vốn dĩ đã trắng nõn của cô càng trở nên trong suốt.
Nụ cười rạng rỡ của người con gái khiến cho phong cảnh hữu tình ở đây thêm phần đặc sắc.
Mở cổng lớn, cô nhìn thấy ông Năm đang chăm chú tỉa lại những tán cây mới nhú bèn cất lời:
- "Chú Năm, bà nội con về chưa chú?"
Ông Năm nghe động nên quay lại, khi thấy Mai Linh đang hỏi mình thì nhanh chóng đáp:
- "Dạ, bà về rồi cô".
Lúc này Mai Linh cũng đồng thời nhìn vào nhà, đột nhiên cô trông thấy thấp thoáng có bóng lưng của người đàn ông đang quay về phía mình liền nhíu mày kinh ngạc:
- "Nhà mình đang có khách hả chú?"
- "Dạ khách của cô Mai Linh đó chớ!"
- "Khách của con?"
Lời này của ông Năm khiến cô không khỏi giật mình thon thót. Khách của cô? Khách nào? Đừng có nói là...
Chạy nhanh vào nhà, quả nhiên đã là khách của cô thì còn ai được nữa. Thảo nào cô cứ cảm thấy bóng lưng người đó quen quen.
Kẻ đang hí hửng ngồi đối diện với bà nội chính là Hoàng Phong, lúc trông thấy người vừa vội vàng xông đến hắn liền giương cặp mắt của mình lên nhìn cô đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Mai Linh bị chọc tức liền cắn môi quay lại liếc hắn một cái, gương mặt thể hiện rõ sự hoảng sợ xen lẫn tức giận:
- "Anh đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói chúng ta đừng gặp nhau nữa sao?"
Khi thấy thái độ gay gắt của cháu gái mình, bà nội liền cười cười, khẽ nhíu mày hỏi:
- "Kìa, Mai Linh, con sao vậy?"
Mai Linh lúc này mới sực nhớ mà quay về phía bà, nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh:
- "Bà nội..."
Còn chưa kịp để cô nói xong bà đã cắt lời:
- "Xem con kìa, sao lại không có chút xíu dịu dàng nào hết vậy hả?"
Dứt lời, bà hơi quay mặt về phía hắn rồi mỉm cười vui vẻ:
- "Cháu coi đó, con bé này nhìn vậy thôi chứ vẫn còn trẻ con lắm, thỉnh thoảng còn hay làm nũng mè nheo nữa".
Hoàng Phong nghe xong cũng tươi cười đáp lại:
- "Dạ, cháu hiểu mà".
Tình cảnh đang diễn ra giữa hai người làm Mai Linh như không tin được vào mắt mình, cô không biết quãng thời gian vừa rồi cô vắng nhà Hoàng Phong đã nói những gì với bà nội, thế nhưng với cái đầu mưu ma chước quỷ của hắn thì tin chắc những chuyện thế này chỉ nằm trong lòng tay.
- "Nội, nội sao vậy, anh ta, anh ta..."
Vừa nói, Mai Linh vừa luống cuống chỉ tay về phía hắn, nào ngờ lại bị bà nội gõ nhẹ vào mu bàn tay:
- "Cái con bé này, sao hôm nay con lại không ngoan như vậy chứ".
Cảm giác như có ngàn vạn tản đá đang đè lên người mình, Mai Linh khó hiểu quay sang, chỉ thấy cái nhìn đầy ngạo nghễ từ phía hắn.
Cái tên này, rõ ràng là hắn đang cố ý chọc tức cô.
Hoàng Phong bị người yêu lôi xềnh xệch ra bên ngoài thì không khỏi bật cười, vừa đi, hắn vừa cẩn thận quan sát bên dưới chân của Mai Linh để tránh cho cô bị ngã:
- "Em lại muốn làm cái gì anh nữa đây?"
Chờ cho đến lúc người phía sau khó hiểu lên tiếng, khi này Mai Linh mới chịu dừng lại, cô quay người ra sau, trên gương mặt non nớt hai hàng chân mày khẽ nhíu chặt, đầu ngẩn cao có chút khó chịu đáp:
- "Câu này tôi hỏi anh mới đúng, nói đi, anh đang làm gì ở nhà tôi vậy hả?"
Đối mặt với sự chất vấn của cô, Hoàng Phong vẫn bình tĩnh nhún vai trả lời:
- "Làm gì? Anh chỉ là muốn đến chào hỏi bà nội của em, tiện đó thì thưa chuyện của tụi mình, dù gì em và anh cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ em không định nói với mọi người sao?"
- " Anh..."
Mai Linh thật sự bị hắn làm cho nghẹn lời, cô quay mặt đi, cố gắng để giữ bình tĩnh, đợi đến khi cơn giận đã nguôi bớt rồi mới quay sang, nào ngờ ngay lúc đó lại bị hắn thừa cơ ép sát:
- "Anh, anh, anh..."
Cô càng lùi ra sau thì hắn lại càng tiến tới, cho tới khi thân thể đã chạm đến bức tường sau lưng, khi này cô cũng đồng thời phát hiện ra mình đã bị hắn giam trong vòng tay.
- "Anh, anh, anh làm gì vậy hả? Chúng, chúng ta đã..."
- "Em lại muốn nói chuyện chúng ta đã chia tay rồi, không cần gặp nhau nữa phải không?"
Mai Linh vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi gọng kiềm của Hoàng Phong, thế nhưng còn chưa kịp dứt câu đã bị hắn cắt ngang, nghe thấy lời đó, mọi hành động của cô đều dừng lại, gương mặt ửng hồng xinh xắn thoáng chốc méo xệch, cô chỉ có thể cắn môi uất ức.
Sao hắn lại biết cô đang nghĩ gì được.
Hoàng Phong thấy thái độ lúng túng của người trong lòng thì càng chắc mẩm hơn, hắn nở một nụ cười gian tà, quả nhiên là cô đã bị đoán trúng.
Đưa tay nâng cằm Mai Linh quay sang phía hắn, Hoàng Phong cúi sát xuống, đến mức cô có thể cảm nhận thấy được hơi thở của hắn đang chạm khẽ vào mặt mình, khi này, người đàn ông mới nghiêm giọng nói:
- "Nghe đây Mai Linh, anh sẽ nói lại một lần nữa: Chúng ta, KHÔNG, CHIA, TAY, em có thể giận dỗi anh bao lâu tùy thích, anh đều có thể đợi, nhưng việc chia tay thì không đời nào anh chấp nhận, trừ khi anh chết, nếu không, em đã là người của anh, vậy thì cả đời này đều phải là người của anh. Nghe rõ chưa nào".
Đây chính là lời khẳng định mà hắn dành cho cô, Mai Linh hiểu rõ, chỉ cần là điều hắn đã quyết thì không thứ gì có thể ngăn cản.
Cô quay mặt sang một bên, sợ hãi tránh đi đôi mắt phượng sắc bén. Cố gắng đẩy thân thể to lớn của hắn ra khỏi người mình, thế nhưng rất nhanh sau đó, Mai Linh liền nhận ra những điều cô làm đều là vô ích.
Bị Hoàng Phong siết chặt trong vòng tay, Mai Linh chỉ có thể tức giận hét lên:
- "Anh điên rồi, mau buông tôi ra".
- "Phải, tôi điên rồi".
Hoàng Phong lạnh lùng nhìn thẳng vào gương mặt của người trong lòng, hơi thở của hắn trở nên nặng nề, đáy mắt ngập tràn sự yêu thương dành cho người đối diện:
- "Tôi đang bị em chọc cho phát điên đây, nói cho em biết, nếu em còn tiếp tục lẩn tránh tôi nữa, vậy thì em sẽ không thể nào biết được tôi sẽ còn làm ra những chuyện điên rồ gì nữa đâu".
Nói xong, hắn lập tức cúi xuống ngậm lấy môi cô, một nụ hôn ướŧ áŧ nhanh chóng tan ra trong miệng hai người, Mai Linh lúc đầu vẫn còn khó chịu vùng vẫy, thế nhưng rất nhanh sau đó đã yên vị trong vòng tay của người đàn ông.
Tình yêu của kẻ điên này đều là vì em, đáng lẽ ra ngay từ đầu nàng công chúa như em không nên đến gần những tên khốn như tôi, nếu vậy thì giờ đây em đâu cần phải chịu đựng thứ tình yêu hèn mọn của kẻ điên dành cho mình.
Kể từ dạo ấy, một tuần ba bữa, Hoàng Phong khi nào cũng xuất hiện ở nhà cô đều tăm tắp, lần nào hắn đến bà nội cũng tỏ ra rất vui vẻ, hai người bọn họ hòa hợp đến mức Mai Linh còn phải hoài nghi không biết có phải là do hắn đang dùng thứ bùa chú gì đó không.
Sáng sớm một ngày cuối tuần, tranh thủ lúc bà nội đang ngồi uống trà ở ngoài sân, cô liền mon men đi đến bên cạnh:
- "Nội".
Bà nội nghe tiếng cháu gái mình gọi thì quay sang, khi thấy Mai Linh ở đó bà liền dịu dàng nắm lấy tay cô:
- "Sao đó con?"
Mai Linh quỳ xuống bên cạnh, cô ngẩn mặt lên nhìn bà của mình rồi lại lúng túng quay sang hướng khác.
- "Con có chuyện gì thì cứ nói ra đi".
- "Con, con, chuyện, chuyện là..."
Trông thấy Mai Linh mãi cứ thấp thỏm không biết mở lời thế nào, cuối cùng bà nội chỉ có thể thở dài rồi mỉm cười nhìn cô:
- "Có phải con đang muốn nói với nội về chuyện của con và Hoàng Phong phải không?"
Nghe xong, Mai Linh lập tức ngẩn mặt lên, sau đó lại hạ mi gật đầu:
- "Dạ phải...Nội, con muốn hỏi, nội cảm thấy anh ấy thế nào?"
Tuy là khoảng thời gian qua bà nội tỏ ra rất thích Hoàng Phong, thế nhưng cô vẫn muốn biết, thật lòng bà nội đối với hắn ra sao.
Khẽ đưa bàn tay nhăn nheo của mình lên vuốt tóc cô cháu nhỏ, bà nói bằng giọng ôn hòa:
- "Mặc dù khoảng thời gian tiếp xúc không nhiều, nhưng mà bà cảm nhận nhận được nó là đứa rất tốt".
Nói đến đây, bà nội dừng lại một chút. Hơi nâng mặt của Mai Linh lên, bà gạt đi những sợi tóc đang bay rũ rượi ra sau mang tai cho cô:
- "Thật ra...ngày đầu tiên đến đây, thằng bé đã kể hết mọi chuyện cho nội biết rồi".
Lúc nghe thấy điều này, Mai Linh không tránh khỏi ngạc nhiên mà phải nhíu mày, thế nhưng cô vẫn im lặng để nghe bà nội nói tiếp.
- "Từ khi hai đứa gặp nhau, cho đến lý do vì sao con lại giận dỗi không muốn gặp nó, tất cả nội đều biết hết rồi".
- "Ngay từ đầu khi thấy nó xuất hiện ở đây, nội đã không định hỏi quan hệ giữa con và thằng bé vì nghĩ đó là quyền riêng tư của hai đứa, nhưng kể từ khi để thằng bé bước vào nhà, nội nghĩ mình cũng nên nói gì đó với con".
- "Mai Linh, con là đứa cháu gái duy nhất của nội, lại là đứa chịu nhiều thiệt thòi, vậy nên nội luôn muốn dành cho con những thứ tốt nhất".
- "Có thể con sẽ cho là ý kiến này của nội hơi thiển cận, nhưng mà Mai Linh à, Hoàng Phong thật sự rất tốt, nội có thể thấy được thằng bé thật sự rất yêu con".
- "Đương nhiên là những chuyện nó làm ra đã khiến cho con phải đau khổ, đó là điều không thể phủ nhận, thậm chí nếu như con vẫn còn giận nó thì đó là những gì thằng bé phải chịu. Nhưng mà Mai Linh, cuộc đời ai cũng có lúc mắc sai lầm, đã có thể tha thứ cho nhau thì hãy cứ tha thứ đi con".
- "Con có biết không, lần thứ nhất thằng bé bước vào nhà, việc đầu tiên nó làm chính là quỳ xuống xin lỗi nội, xin lỗi vì đã làm cho cháu gái của nội phải chịu tổn thương. Lúc đó trong lòng nội cũng cảm thấy giận lắm, nhưng sau tất cả, nội lại phát hiện ra tình yêu nó dành cho con càng lớn hơn mọi thứ".
Cuối cùng, khi đã nói hết những chuyện cần nói với Mai Linh, bà nội liền mỉm cười dịu dàng với cô:
- "Nhưng dù sao đi nữa thì đây cũng chỉ là ý kiến riêng của nội thôi, người duy nhất có thể quyết định vận mệnh của mình chính là con, không cần thiết phải chịu sự tác động của ai cả, con chỉ cần nghe theo trái tim của mình là được rồi, dù cho con quyết định thế nào thì nội cũng sẽ ủng hộ con".
Dứt lời, bà nội vỗ nhẹ lên vai cô mấy cái rồi đỡ Mai Linh ngồi lên ghế, xong, bà xoay lưng rời đi, chừa lại không gian yên tĩnh để cô tập trung suy nghĩ.
Thật ra những gì bà nội vừa nói cô cảm thấy cũng đúng, mặc dù Hoàng Phong từng đối xử với cô không tốt, thế nhưng đó là lúc cả cô và hắn đều bị mắc lừa, để mà công tâm nhận xét thì việc xảy ra vừa rồi không thể chỉ trách một mình hắn được.
Nhưng hắn cũng không nên đối xử với cô như vậy chứ...
Mai Linh cúi đầu cắn môi, tay đặt trên đầu gối xoắn xuýt vào nhau, mày liễu nhíu chặt, hai gò má xinh xắn ửng hồng. Lúc này, cô đột nhiên nhận ra rằng có lẽ bản thân cũng không giận hắn nhiều như mình đã nghĩ.
Không gì đẹp bằng tâm hồn của người con gái đang yêu, dưới ánh nắng, đôi mắt lấp lánh của cô tỏa sáng như viên kim cương, miệng cười xinh như hoa. Có chút gì đó chờ đợi lần gặp mặt tiếp theo khi Hoàng Phong lại đến.
- "Cô Mai Linh, có điện thoại của cô".
Người làm ở phía sau không biết đã đến từ bao giờ đột nhiên lên tiếng khiến cho cô giật mình, nhìn chiếc điện thoại di động đang rung lên không ngừng, cô liền quay sang gật đầu với người vừa mang nó ra thay một lời cảm ơn, rồi vội vàng nhấc máy:
- "Alo! Mẹ?"
Quỳ gối dưới nền nhà lạnh lẽo, Mai Linh ngỡ ngàng nhìn xấp ảnh nằm lung tung trước mắt, gương mặt tái xanh, cả người đều là sự sợ hãi tột độ.
- "Sao, sao mẹ lại có những thứ này..."
Cô không thể tin được mà hỏi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên, nếu không là anh ta thì còn có thể là ai được.
- "Mai Linh, con nói cho mẹ biết, chuyện này là thế nào".
Bà Tuyết bỏ qua câu hỏi của cô, khi này tâm trí đã tức đến mức run rẩy, cây roi mây trong tay bị bà siết chặt.
Trên mỗi bức ảnh đều là cảnh cô và một người đang ông đang cận kề thân mật, khỏi cần nói cũng biết người đó là ai, chỉ là không hiểu sao những tấm hình này lại xuất hiện ở đây.
Nhìn Mai Linh mãi mà vẫn không chịu trả lời câu hỏi của mình, bà Tuyết không khỏi tức giận liền vung roi lên đánh mấy phát vào người cô, ngay lập tức, trên làn da trắng nõn xuất hiện vài đường lằn rướm máu.
- "Nói, đây là ai?"
Mai Linh cúi đầu, không chỉ thể xác đang chịu đau đớn, mà ngay cả tâm can của cô cũng như đang bị ai đó vò nắn. Một lúc sau, Mai Linh mới khẽ lên tiếng:
- "Mẹ, con xin lỗi, đây...là người con yêu..."
Trong cuộc đời mình, điều khiến bà Tuyết tự hào nhất là khi có được một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù không quá thông minh, thế nhưng quả thật những gì mà Mai Linh mang lại đã khiến cho bà rất hài lòng, thế nhưng ngày hôm nay, cô lại dám ngang nhiên thừa nhận trước mặt bà rằng cô và người trong bức ảnh có quan hệ yêu đương với nhau.
Lại là một trận roi trút xuống người, bà Tuyết mím môi đánh không nương tay, trên gương mặt người phụ nữ hiện lên sự tức giận, bà mím chặt môi, thật sự bị cô chọc tức đến mức bật khóc.
- "Mày, mày, mày là thứ trắc nết, tại sao mày lại dám làm ra những chuyện như vậy, còn chưa kết hôn đã ra ngoài lẳиɠ ɭơ, mày định để cái nhà này mất hết mặt mũi thì mày mới vừa lòng đúng không".
Chiếc vảy mỏng kín đáo cô đang mang đã bắt đầu thấm đẫm những vệt máu đỏ, đôi môi xinh đẹp bị cắn dập, thân thể người con gái không ngừng run rẩy, trên gương mặt tái nhợt đã nhoe nhoét nước mắt.
Mai Linh chấp hai bàn tay lại xoa vào nhau, không ngừng khẩn cầu:
- "Mẹ ơi, con xin mẹ, con chỉ xin một lần này thôi, con không thể lấy Quang Nam đâu, con không yêu anh ta, chính anh ta đã..."
- "CÂM MIỆNG!"
Bà Tuyết cắt ngang lời cô mà hét lên, đôi mắt trợn trừng đỏ quạch, ngón tay bà chỉ thẳng vào mặt đứa con gái của mình, suốt hai mươi năm qua, vì cha đã mất sớm, nên lúc nào Mai Linh cũng ngoan ngoãn nghe theo lời bà, chưa bao giờ cô chống đối hay khiến bà phải phật ý, thế nhưng hôm nay, cô lại dám vì một người đàn ông mà cãi lại mình khiến cho bà không khỏi nổi giận:
- "Mày còn muốn đi theo một thằng giang hồ sao? Mày muốn tao phải chết vì mày đúng không?"
- "Không, mẹ ơi, anh ấy không phải..."
Mai Linh hoảng hốt xua tay lắc đầu, làm sao mẹ lại biết được những chuyện đó, thế nhưng còn chưa để cô kịp giải thích, một cái tát đã rơi xuống gương mặt của cô, ngay cả bàn tay của bà Tuyết cũng giần giật vì cái tát đó, năm dấu tay in hằn lên một bên má của Mai Linh, rõ đến mức vừa lướt ngang qua liền thấy.
- "Mày...nói cho tao biết, giữa mày và nó đã xảy ra những gì rồi, NÓI".
Bà Tuyết dồn dập thở gấp, khuôn mặt bảy tám phần có nét giống với Mai Linh trở nên căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô.
Mai Linh sợ hãi đến mức khóc nức nở, cô quỳ phục xuống nền nhà, không ngừng dập đầu xuống đất, đến mức, vùng trán đã bắt đầu có hiện tượng chảy máu.
- "Con xin lỗi, mẹ ơi, mẹ tha tội cho con..."
- "Mày là đồ hư thân mất nết, sao mày dám ra ngoài lang chạ với người khác hả? Mày muốn hại tao không còn mặt mũi, hại cả dòng tộc phải mang tiếng để người ta cười chê,lúc đó mày mới vừa lòng có đúng không".
Nghe thấy những gì Mai Linh vừa đáp, hy vọng trong lòng bà Tuyết hoàn toàn sụp đổ. Vừa đánh, bà Tuyết vừa khóc vừa mắng chửi, chất giọng vì gào thét mà cũng trở nên khàn khàn, có lẽ đến chết bà cũng không thể ngờ được đứa nhỏ từng được khen là con nhà gia giáo, được mọi người công nhận là chuẩn mực, lại dám làm ra những điều này.
- "Mẹ ơi, mẹ tha cho con, con xin lỗi mẹ".
Mai Linh vẫn không ngừng dập đầu, mồ hôi và máu túa ra hòa lẫn vào nhau, khắp thân thể cô đau rát đến mức không thở nổi.
- "Con xin lỗi, con sai rồi, con không dám nữa đâu mẹ ơi".
Nhìn gương mặt thê thảm của con gái, bà Tuyết vừa đau đớn vừa tức giận, dù sao tấm lòng người mẹ vẫn không nỡ phải thấy con mình chịu khổ.
Nhắm mắt hít sâu một hơi, bà cố gắng bình tĩnh nói:
- "Mai Linh, nếu con muốn mẹ tha thứ, vậy thì kết hôn với Quang Nam đi, thằng bé đã nói cho dù thế nào thì nó cũng có thể bỏ qua mà chấp nhận cưới con, bây giờ ông ngoại vẫn còn chưa biết mọi chuyện, nhân lúc này con hãy đồng ý lấy nó đi".
Nghe thấy lời này, người con gái trước mặt bà lập tức sững sờ, cô ngẩn đầu lên mở to mắt không tin được mà nhìn về phía mẹ mình:
- "Không, không, mẹ ơi, con không thể đâu..."
Ngay lập tức, một trận roi mây tựa vũ bão lại trút xuống, bà Tuyết như phát cuồng mà thẳng tay dùng hết lực của mình để đánh, đến nỗi cây roi mây cũng phải gãy làm đôi.
- "Đồ bất hiếu, mất dạy, mày muốn bị gạch tên ra khỏi gia phả có đúng không. Mai Linh, có phải mày muốn tao chết thì mày mới vừa lòng không?"
Nói rồi, bà liền chạy xuống phía sau, lúc Mai Linh còn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy con dao nằm trên tay bà, mũi dao sắc nhọn chỉa thẳng vào cổ. Lập tức, gương mặt của cô cắt không còn giọt máu:
- "Mẹ, mẹ ơi, mẹ làm gì vậy, mẹ bỏ dao xuống trước đi, con xin mẹ mà".
Vừa nói, cô vừa chấp tay không ngừng lạy lục, thảm cảnh chẳng khác nào cuộc tra tấn thời trung cổ.
- "Hôm nay nếu như mày vẫn cứng đầu không chịu nghe lời, vậy thì tao sẽ chết trước mặt cho mày coi".
- "Đừng, mẹ ơi, mẹ đừng làm vậy, mẹ đừng bỏ con".
- "Nói, mày có chịu cắt đứt quan hệ với nó mà gả cho Quang Nam không? NÓI!"
Cây dao trong tay đã đâm đến mức rướm máu, Mai Linh căng thẳng mở to mắt, cả người lạnh toát.
- "Đừng, đừng, mẹ ơi, con xin mẹ."
Bà Tuyết vẫn chưa nghe được câu trả lời của cô thì càng phát điên mà cố tình nhấn mạnh tay, thậm chí, vết thương đã bắt đầu chảy máu.
- "TRẢ LỜI ĐI!".
- "Con nghe, con nghe mà. CON GẢ...".
Cuối cùng thì cũng không có phép màu nào xảy ra cả, mọi thứ vẫn vậy, vẫn phải cam lòng mà cúi đầu trước số phận.
Mai Linh khóc nấc lên, lúc đồng ý mối hôn sự, cô đã bất lực đến mức quỳ rạp xuống đất mà run rẩy không ngừng.
Khi con dao trong tay mẹ mình hạ xuống, cô cũng hiểu rõ thứ tình yêu giữa cô và người đàn ông đó luôn khát cầu cũng đã tan thành mấy khói. Kể từ giây phút ấy, có lẽ trái tim cô cũng thật sự bị một nhát dao đâm đến chết rồi...
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cả nhà cùng vui:))))))