Rơi Vào Lòng Anh

Chương 7: Trong lúc nguy nan nghĩ đến ai?

Gần hết giờ học, Mai Linh được một sinh viên lớp khác thông báo rằng có một giảng viên muốn tìm gặp cô ở văn phòng, sợ là có liên quan đến bài thi vừa rồi, cô vội đứng dậy đi theo.

Vẫn còn trong giờ lên lớp nên là cả một văn phòng rộng lớn lại chỉ có vài người ở đó, mỗi người lại làm một việc giống như không thèm quan tâm đến thế giới xung quanh xảy ra chuyện gì. Đang lúc ngơ ngác không biết ai tìm mình thì một bàn tay bất ngờ đặt lên vai cô. Mai Linh giật mình quay người lại nhìn.

Là thầy Quốc, thầy là phó ban kế toán, học kỳ vừa rồi là thầy đứng lớp dạy cô.

- "Em đi theo thầy".

Thầy nói xong liền quay người rời đi mà không kịp để cô hỏi thêm bất cứ thứ gì, Mai Linh vội vã đuổi theo, hai người cứ một trước một sau đi băng băng qua dãy phòng học, băng qua cả giảng đường rộng lớn. đến khu vực vắng người, thầy mở cửa một phòng chứa đồ rồi đẩy cô vào bên trong.

"Cạch"- Tiếng khóa cửa vang lên, một cảm giác không lành dâng trào trong lòng cô. Cô đưa tay sờ vào túi áo khoác và túi quần của mình: Thôi chết, ban nãy chạy vội quá cô quên mang theo điện thoại rồi.

Lấy lại bình tĩnh, cô vẫn giữ đúng mực hỏi:

- "Thầy tìm em có chuyện gì không ạ".

Thầy Quốc bước tới, mỉm cười với cô, thế nhưng nụ cười này lại khiến cô thấy sởn cả gai óc.

- "Em nhận được kết quả học kỳ vừa rồi chưa?"

Quả nhiên là cô đoán không sai, Mai Linh lễ phép đáp, cố gắng không để lộ sự bất an ra ngoài:

- "Dạ hồi đầu tháng em vừa nhận được rồi, nhưng mà em thấy hình như kết quả hơi khác với điểm em tính được, em định là hôm nay tan học sẽ tìm thầy hỏi cách phúc khảo bài..."

- "Không cần phúc khảo đâu".

Thầy Quốc cắt ngang lời cô nói, từ tốn lắc đầu, trên đôi môi thâm tím vẫn giữ nụ cười bí hiểm.

- "Dạ sao?"

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, mí mắt của cô giật liên hồi, có điều gì đó khủng khϊếp lắm sắp xảy ra.

- "Tôi sẽ cho em qua môn, thậm chí là còn được điểm A nữa, đổi lại..."

Thầy Quốc bước nhanh tới, giờ đây lão không còn là một nhà giáo đáng kính nữa mà đã hiện nguyên hình mà một con quỷ với tâm địa xấu xa với sở thích bệnh hoạn.

- "Thầy, thầy làm gì vậy?"

Nhìn lão vừa đi về phía mình vừa kéo cà vạt xuống mà hai chân của cô như bị đông cứng lại, cảm giác sợ hãi ngập tràn, đôi tay cô lạnh buốt, mặt cắt không còn giọt máu, cô cố gắng bình tĩnh tìm cách chạy ra ngoài thế nhưng cô nhận ra điều đó là bất khả thi, lão già bệnh hoạn đó đã kịp chụp lấy cô rồi dùng cà vạt trói chặt hai tay cô lại, mặc cho cô chống cự dữ dội cuối cùng lão cũng thành công khống chế được cô.

Cô không hề biết, lão già này đang điên tiết vì cả tháng qua cô không hề tìm lão để hỏi chuyện lại càng không tìm được cô vì sau khi tan học cô đều bận rộn chạy về với hắn, đến hôm nay, khi nhìn thấy cô đi vào lớp học thì lão mới không kềm chế được mà tìm đến cô, cho nên chắc chắn lão sẽ không đời nào để cô rời khỏi đó được.

Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, hẳn là đã hết tiết, không biết có ai đi ngang qua đây để cứu cô không.

- "Thầy làm gì vậy, thầy mau thả tôi ra, tôi sẽ la lên đó".

Mai Linh cố vùng vẫy khỏi lão ta, cô gần như hét lên, trong lòng cô lúc này thật sự sợ hãi, giá mà hắn đang ở đây.

- "Có ai không cứu tôi với, có ai không?"

Không một ai đến đây cả, thậm chí, tiếng người ngày càng xa hơn, trong đôi mắt long lanh trong suốt của cô dần hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Bên tai cô, tiếng cười ghê tởm của lão vang lên:

- "Em ngoan đi rồi tôi sẽ cho em điểm, chỉ cần từ nay em nghe theo lời tôi thì mọi chuyện ở lớp em cứ an tâm".

Vừa nói lão vừa vuốt ve cở thể cô, vì để che đi mấy dấu hôn mà Hoàng Phong để lại ở cổ nên cô đã phải mang áo khoác suốt giờ học, giờ đây chiếc áo đã bị xé tung ra, áo thun đơn giản bên trong cũng bị lão ta kéo rách, cảm giác lạnh buốt xông tới khiến cô kịch liệt dãy dụa, ngay lập tức một miếng vải từ áo khoác chặn kín miệng cô lại.

- "Ôi trời ơi em đúng là một con điếm dâʍ đãиɠ, thường ngày thấy em ăn mặc kín đáo hóa ra cũng chỉ là loại giả tạo ngoan hiền thích dạng chân cho thằng khác chơi, hai cái v* này là để dụ dỗ người khác đến đ* em đúng không?"

Vừa nói lão vừa đưa tay bóp mạnh hai bầu ngực sữa vẫn chằng chịt dấu hôn chưa tan, đột nhiên cô nhớ đến những lần cô và Hoàng Phong ân ái, hắn vẫn luôn rất nhẹ nhàng, chưa bao giờ khiến cô cảm thấy đau đớn như vậy cả.

Lời lão nói ra khiến cô thấy nhục nhã vô cùng, Mai Linh bật khóc, nước mắt rơi ra ướt đẫm hai má.

Lão ta say mê nhìn ngắm đôi gò bông, lúc đứng lớp, mỗi lần nhìn về phía cô là lão lại thấy nóng ran cả người, ngực to mông tròn, mỗi lần cô di chuyển lão lại cứ có cảm giác như bọn chúng đang nảy lên như sắp rớt ra ngoài, giờ nhìn cô yếu ớt đang bị lão đè dưới thân, máu trong người lão ta như sôi lên.

- "Để thầy thương em, em mà ngoan thì muốn gì thầy cũng cho".

Vừa nói, lão vừa đưa tay cấu véo hai bầu ngực của cô, vài vết tím xanh bắt đầu xuất hiện, cô càng vùng vẫy hơn nữa, mỗi khi bàn tay ghê tởm của lão chạm đến đâu thì cô thấy bản thân mình càng dơ bẩn đến đó tuy bản thân cũng không còn trong trắng gì nữa nhưng nếu bị cưỡng bức thế này cô thà chết đi còn hơn.

May mắn thay, trong lúc quờ quạng chân cô vô tình đạp trúng một hàng ghế cũ khiến cho nó rơi xuống đất đè lên người lão ta.

- "Con chó này".

Cơn đau làm lão trở nên điên tiết, hất mấy cái ghế khỏi người, lão đưa tay tát vào mặt cô một cái thật mạnh khiến trán cô đập mạnh xuống đất, dấu năm ngón tay tụ lại thành máu bầm hiện lên nơi gò má trắng nõn của cô.

Dù bị đau đến nổ đom đóm nhưng Mai Linh biết cô không có thời gian, nhân lúc lão ta đang loay hoay đẩy chỗ ghế lộn xộn ra Mai Linh liền co chân dồn hết sức lực đạp vào bụng lão một cái, cú đạp tuy không quá mạnh nhưng ít ra nó vẫn giúp cô kéo dài được thời gian để cô vẫn có thể vùng chạy.

Mai Linh chật vật đứng dậy, cô chạy đến cánh cửa, ngay khi sắp chạm đến tay nắm cửa thì bị một bàn tay nắm vào cổ chân, lão ta kéo mạnh cô trở lại khiến cho cả người cô ngã đập xuống đất đau điếng. Thế nhưng cô vẫn cố sức chống cự dữ dội, trong lúc quờ quạng, cô vô tình đấm vào mặt lão vài phát khiến khóe miệng lão chảy máu, chỉ cần nắm được thứ gì trong tay cô đều sẽ ném về phía lão ta, đáng tiếc sức lực đã bị bào mòn hơn nữa của cô cũng không thắng được tên biếи ŧɦái đang điên tiết.

Lão ta nắm tóc cô dọng mạnh xuống sàn, trán cô lập tức rỉ máu.

- "Mày muốn chạy đi đâu, con khốn, dám đánh tao, để ông đây cho mày biết chống đối tao thì sẽ phải nhận kết cục gì".

Mỗi cái bạt tay giáng xuống lão ta lại gằn giọng một lần, Mai Linh bị đánh cho thần trí mơ hồ, hai mắt cũng không còn nhìn rõ, mũi cô đã bắt đầu có hiện tượng chảy máu, khóe miệng cũng bị rách một đường kéo theo máu và nước bọt lẫn vào với nhau. Thân thể của cô cũng nãy lên theo từng cú đá của lão, nơi da dẻ mịn màng vốn vẫn còn hơi mờ mờ những dấu yêu mà Hoàng Phong để lại giờ đây đã hoàn toàn bị thay thế bằng những vết thương xanh tím đáng sợ.

Gần hai mươi phút sau khi tiết học của cô kết thúc tài xế vẫn chưa thấy cô xuất hiện, đắn đo một hồi anh ta liền quyết định gọi cho ông chủ.

Máy được nối thông, đầu bên kia vang lên giọng của Hoàng Phong:

- "Alo"

- "Ông chủ ơi, đã hai mươi phút rồi nhưng vẫn chưa thấy cô Mai Linh đi ra, bây giờ tôi tiếp tục đợi hay đi vào tìm cô ấy đây ạ?".

Nghe tài xế báo lại, Hoàng Phong hơi nhíu mày, có lẽ cô đang có việc gì đó cũng nên, dù sao cũng là trong trường học hẳn là sẽ không có gì quá nguy hiểm xảy ra đâu.

- "Anh vào tìm xem cô ấy đang làm gì, nếu cô ấy đang bận thì cứ đợi cô ấy thêm một lúc, có gì thì cứ gọi cho tôi".

Nhận được chỉ thị từ hắn, người tài xế liền răm rắp làm theo, lúc tìm đến phòng cô vừa học anh ta thấy có ba nữ sinh viên đang đứng đó giữ cặp cho cô, vẻ mặt ai cũng hoang mang.

Lần tiếp theo nhận được điện thoại, Hoàng Phong không nói lời nào, cả gương mặt đằng đằng sát khí bước ra bên ngoài, người tài xế vừa báo lại cho hắn, theo trích xuất camera, trước giờ tan học năm phút cô và phó khoa có cùng nhau đi vào phòng chứa đồ, chỗ này ít người qua lại, từ lúc hai người bước vào đến giờ vẫn chưa thấy trở ra.

Khi nghe xong, lửa giận từ đâu bốc lên ngùn ngụt trong lòng hắn, hai người cô nam quả nữ cùng đi vào chổ kín đáo làm gì không cần nói cũng biết, hắn muốn đích thân đến đó xem có phải cô muốn thực hiện quy tắc ngầm hay không.

Lúc ngồi trên xe hắn đã nghĩ không cần biết cô có nỗi khổ gì, chỉ cần cô dám sau lưng hắn vụиɠ ŧяộʍ để hắn bắt được, hắn nhất định sẽ không tha cho cô, đồ người khác đã dùng qua, hắn nhất định sẽ không dùng lại.

Nóng giận mất khôn, Hoàng Phong sao có thể nghĩ đến việc có cho cô mười lá gan cô cũng không dám lén lút với kẻ khác.

Bên này, trong phòng chứa đồ, Mai Linh đã bị đánh đến thê thảm, cô thấy như mình sắp chết đến nơi rồi, ngay cả một cái nhấc tay phản kháng cũng làm không nổi.

Lão già kia nhìn xuống chỗ cô đang nằm, máu đỏ chảy dọc theo cần cổ lăn dài giữa da thịt nõn nà, có vài giọt rơi rớt xuống bầu ngực của cô, tựa như hoa mai đỏ nở giữa nền tuyết trắng.

Thấy cô đã không thể nào chống trả được nữa, lão ta liền loạng choạng bước đến, kéo cô vào chỗ rộng rãi bên trong, lão đã phải chờ rất lâu để có thời khắc này.

Áσ ɭóŧ bị lão ta thô bạo kéo ra, cúc quần cũng bị giật rớt, cảm nhận được sự đầy đặn dưới tay mình lão khoái chí rêи ɾỉ bằng giọng biếи ŧɦái rồi gục đầu tàn nhẫn cắn xuống hai viên trân châu. Một tay lão đã luồn vào bên trong qυầи ɭóŧ, cảm giác ấm nóng khô khốc khiến lão phát điên lên hoàn toàn mặc kệ người con gái bên dưới đang đau đớn như chịu tội.

Lão hôn hít say mê, cảm giác bàn tay lão chạy đến đâu cô lại thấy ghê tởm đến đó, ngực cô đã bị lão ta nắn bóp đến thê thảm, ở giữa bụng và đùi trong cũng bị lão để lại dấu cắn thảm thiết, càng lúc lão lại càng điên cuồng hơn.

Bất ngờ, cánh cửa bị phá ra từ bên ngoài, một lực cực mạnh kéo đầu lão dậy, chưa kịp để lão định thần, nắm đấm xé gió đã rơi xuống giữa mặt khiến lão choáng váng, người vừa đánh lão nhấc tay lên quăng lão ra một bên.

Nhìn đến cô, Hoàng Phong hít vào một hơi lạnh, hắn vội quỳ xuống, lại không dám chạm vào cơ thể đầy thương tích của cô, như cảm nhận được người có thể bảo vệ cho mình đã đến, Mai Linh khó nhọc mở mắt, nhìn hắn thều thào:

- "Anh, anh đừng, đừng giận em, em vẫn chưa, vẫn chưa bị,... "

- "Đừng, em đừng nói gì cả, tôi biết rồi, bé ngoan, em giỏi lắm, cố thêm chút nữa tôi đưa em về nhà".

Hoàng Phong run rẫy nâng cô lên, cố làm nhẹ hết sức, nhìn những vết thương trên cơ thể của cô mà gân cổ cùng gân trán hắn thi nhau nổi lên, gương mặt hắn đỏ bừng, cảm giác điên cuồng lần nữa trỗi dậy.

Ban nãy hắn vẫn nghĩ dù sao thì cũng chỉ là một người con gái, không có cô vẫn còn bao nhiêu người khác chờ muốn được lên giường cùng hắn, hắn không nhất thiết phải giữ cô lại bên mình làm gì, thế nhưng bây giờ thì khác, ý nghĩ lúc đầu đã không cánh mà bay, có một thứ tựa như cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng trào.

- "Cố lên, tôi đưa em về".

Hắn cởϊ áσ vest ra khoác lên người cô, mùi Long Diên Hương quen thuộc khiến cho Mai Linh thở nhẹ ra một hơi, an tâm chìm vào giấc ngủ. Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, rơi xuống bàn tay của hắn.

Ở trên xe, Hoàng Phong không ngừng lay cô dậy, hắn không dám lay quá mạnh sợ đυ.ng phải vết thương của cô.

- "Mai Linh, tỉnh dậy, mở mắt ra em, đừng ngủ".

- "..."

- "Tỉnh táo một chút, bé ngoan, ráng lên".

- "..."

- "Nào, nghe lời, không được ngủ".

- "..."

Mặc cho hắn dỗ dành Mai Linh vẫn không hề đáp lại lời hắn, cô nằm im đó suốt đoạn đường về nhà.