Rơi Vào Lòng Anh

Chương 4: (H nhẹ)

Hai mươi phút sau cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng chịu mở ra, hơi nóng từ bên trong lượn lờ xông ra ngoài, Hoàng Phong đang nằm trên giường xem tài liệu cũng bị không khí mờ ám đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn tò mò híp mắt nhìn về phía đó.

Người đâu?

Ba giây sau, một cẳng chân trắng nõn tròn trịa bước ra, hơi nóng đã làm cho da thịt của cô ửng hồng.

Trước mặt hắn, Mai Linh đang xấu hổ cúi đầu, mái tóc búi thấp khẽ rũ xuống, vài sợi tóc dính nước áp chặt vào má và cổ cô, dưới lớp áo ren đen trong suốt, bầu ngực sữa xinh đẹp dựng thẳng lên, đầu ngực đỏ hồng nhỏ như viên kẹo ngọt. Hắn rê mắt nhìn xuống, vòng eo không phải là quá thon thả nhưng chí ít vẫn giữ được đường cong vốn có, nơi bí mật được che phủ kín đáo nguyên bản nhất, cặp mông tròn lẳng mượt mà, chiếc váy ngủ mỏng manh chỉ dài đến ngang mông càng làm cho hắn phấn khích hơn nữa, có loại người nào mà hắn chưa chơi qua nhưng không hiểu vì sao chỉ là một cô bé với cơ thể bình thường như vậy cũng khiến hắn như muốn phát điên lên.

Hoàng Phong đứng dậy đi đến gần cô, nơi đũng quần của hắn đã chống lên một túp lều nhỏ, cự vật căng cứng đến phát đau không được giải phóng khiến hắn càng nôn nóng hơn.

Từ nãy đến giờ, Mai Linh vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng, cô nhắm chặt mắt, cả gương mặt đỏ bừng, dù vậy cô vẫn cảm nhận được có người đang đứng trước mặt mình.

Hắn lấy tay nâng cằm cô lên, nhìn gương mặt non nớt đang xấu hổ, hắn khẽ đáp một nụ hôn xuống môi cô rồi mỉm cười ra lệnh:

- "Mở mắt ra nhìn tôi".

Mai Linh ngoan ngoãn mở mắt, đôi con ngươi trong suốt long lanh như hai giọt sương mai, Hoàng Phong chợt nghĩ đến một nhân vật phản diện trong bộ phim hắn từng coi cũng dùng đôi mắt lấp lánh của nó để dụ dỗ con người bước vào vòng xoáy du͙© vọиɠ.

Bất ngờ hắn bế thốc cô lên, Mai Linh hoảng hốt vội ôm cổ hắn, nơi bí mật của cô áp sát vào từng múi bụng của hắn khiến cho hắn hoài nghi rốt cuộc là ai đang chơi đùa ai?

Lúc hai người đồng thời ngã vật ra giường, cô cảm nhận được có thứ gì đó cộm lên áp sát vào đùi trong, không cần nói cũng biết chắc chắn đó là thứ mà sắp khiến cho cô khóc ngất.

Hoàng Phong ngẩng đầu nhìn người con gái đang nằm dưới thân hắn rồi vùi đầu hôn nhẹ lên cổ cô, mυ'ŧ mát làn da thịt mát lạnh tạo ra từng dấu hôn mờ ám.

Một tay hắn vuốt theo đường cong cơ thể cô, một tay khác phủ trùm lên bầu ngực non mềm, lúc đầu chỉ là xoa nắn nhẹ nhàng nhưng sau đó là mạnh tay vò theo ý thích, lập tức, một tiếng rêи ɾỉ bật ra:

- "A..."

Mai Linh vội bịt chặt miệng lại, cảm xúc trống rỗng cùng xấu hổ như đang nhấn chìm cô, có thứ kɧoáı ©ảʍ lạ lẫm mà người đàn ông này mang lại.

Hắn khẽ nhếch miệng cười, để xem, cô có thể kiềm chế được bao lâu.

Rời khỏi cần cổ của cô, hắn tìm đến một bên ngực nãy giờ vẫn chưa chạm đến, khẽ đặt một nụ hôn qua lớp áo ren Hoàng Phong lại dùng hai ngón tay cấu véo viên trân châu màu hồng nhạt, thỉnh thoảng lại cúi đầu liếʍ một cái.

- "Đừng..."

Mai Linh yếu ớt kêu lên, cô không thể làm chủ bản thân mình được nữa.

Cách lớp áo, từng hơi thở nặng nề của hắn phả vào da thịt cô, hắn say mê nhìn hai bầu ngực tròn trịa xinh đẹp, cuối cùng xé toạt lớp ren mỏng manh đi, gần như thô bạo mà ngậm vào một bên ngực của cô liếʍ mυ'ŧ, nơi đỉnh ngực, chiếc lưỡi rắn rỏi của hắn đang chơi đùa với hạt châu.

Một tay khác đã trượt đến huyệt đạo bí ẩn, ban đầu hắn chỉ là xoa nắn nhẹ nhàng bên ngoài nhưng khi nghe được tiếng rên ngâm nga của cô thì lập tức, hắn luồng một ngón tay vào nơi cửa mình ẩm ướt, cảm nhận sự trơn trượt ấm áp.

Một cảm giác tràn đầy lạ lẫm xuất hiện trong cơ thể cô. Mai Linh lần đầu được nhận những kɧoáı ©ảʍ khiến cho đầu óc của cô như rơi vào một hố đen sâu thăm thẳm, không thể phản kháng chỉ có thể oằn mình đón nhận.

Khi nhận thấy nơi u huyệt đã đủ trơn ướt, hắn lại cho thêm một ngón tay vào lại dùng ngón cái xoa nắn viên hạch nhạy cảm bên trên

- "A, đừng... xin anh... dừng lại...khó...khó chịu quá...đừng nữa...a..."

Mai Linh nấc nghẹn, kɧoáı ©ảʍ thi nhau đánh đến khiến cô như sắp ngất đi, chút ý thức sót lại cố đẩy tay hắn ra, nhưng cô càng phản kháng càng khiến hắn như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

- "Khó chịu sao, tôi thấy em đang thoải mái thì có"

Nói rồi hắn dừng lại, cảm giác trống rỗng lập tức đánh tới, nhưng rất nhanh sau đó, một kɧoáı ©ảʍ khác khiến cô như phát điên lên:

- "Đừng, đừng mà...dừng...bẩn... anh đừng...đừng nữa mà...a...a"

Kɧoáı ©ảʍ ập đến, hai chân cô gác lên vai hắn, cả người mất sức ngã vật ra giường, bên dưới vang lên tiếng nước nhóp nhép, là hắn đang dùng lưỡi khám phá bên trong cô.

Hắn ngẩng đầu, hôn nhẹ lên hạt châu tròn trịa rồi ngậm vào miệng liếʍ mυ'ŧ, lúc đầu chỉ là liếʍ láp nhẹ nhàng, một lúc sau lại biến thành hắn đang nhai cắn một cách hưng phấn.

- "Đau...dừng...dừng lại"

Hắn giật tung chiếc áo vẫn còn nằm vắt vẻo trên người cô cúi đầu hôn dọc khắp cơ thể, nơi nào đã đi qua cũng lưu lại nước bọt của hắn, nơi nào cũng hiện lên những vết hôn đỏ xanh, trông cô lúc này vừa đáng thương lại vừa quyến rũ.

Tiếng của cô nức nở vang lên, nhìn thấy huyệt nhỏ đã óng ánh nước, Hoàng Phong đứng dậy, hắn móc ra cự vật đã dựng thẳng vỗ nhẹ vào nơi đó của cô, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô, tay vuốt ve xoa nắn bầu ngực, hòng phân tán sự chú ý.

- "Ưʍ...ưʍ..."

Cơn đau đánh đến khiến cô tê dại, nơi đó của cô quá chặt còn hắn thì lại quá to, lúc xuyên màn bảo vệ mỏng manh nó đau đến mức khiến cô òa khóc.

Phía bên trên, hắn cũng không khá khẩm gì hơn, bởi vì cô là xử nữ nên nơi đó của cô siết chặt lấy hắn, suýt chút nữa thì hắn đã không kìm chế được mà bắn ra, nhưng cũng bởi vì quá chặt mà nơi đó của cô siết hắn đến phát đau, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán hắn.

Rốt cuộc thì cũng có thể đi vào, nước nhờn cùng máu của người thiếu nữ hòa vào nhau trở thành chất bôi trơn để hắn dễ dàng ra vào.

Cơn đau đi qua, kɧoáı ©ảʍ lập tức xâm chiếm, hắn vòng tay xuống lưng cô nâng người cô lên rồi cúi đầu ngậm một bên ngực vào miệng điêu luyện liếʍ mυ'ŧ. Ở phía dưới, hông hắn vẫn ra vào liên tục, hai chân của cô đang kẹp ngang eo hắn, mấy ngón chân tròn trịa duỗi thẳng, hai tay báu chặt vào tấm lưng dày rộng.

- "A...chậm...anh chậm...chậm...lại...một chút... a... chịu...không nổi...a..."

Nghe tiếng cô rêи ɾỉ, Hoàng Phong lại càng trở nên hưng phấn mà làm nhanh hơn, hắn ngẩng đầu ép cô đối mặt với mình:

- "Thế nào, có sướиɠ không, ha, có thoải mái không, từ nay, em đã là người của tôi rồi, chỉ được nằm dưới thân tôi thôi. Mau nói, có sướиɠ hay không?"

- "A... có... hức...sướиɠ..."

Dưới sự thúc ép của hắn cuối cùng cô cũng phải cắn răng trả lời, thế nhưng cô không hề biết, những lời đó của cô lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn hơn nữa.

Bên dưới ra vào liên tục, ở trên này hắn không ngừng vừa hôn cô vừa xoa nắn hai bầu ngực sữa đầy đặn, tiếng rêи ɾỉ của cô đều bị hắn nuốt vào, ngay lúc cô tưởng chừng như mình sắp ngất đi thì đột nhiên hắn lại tăng tốc nhanh hơn làm cho cô như bừng tỉnh

- "Nhanh lên, gọi tên tôi, nhanh lên, hah,"

- "A... Phong, hức, Phong..."

Sau vài cú thúc, nơi sâu thẳm trong cô bị phủ đầy dịch nóng, hắn xuất ra, vùi mình vào bên trong huyệt đạo, mang hết tất cả t*ng trùng của hắn rót đầy bên trong.

Qua vài phút, Hoàng Phong chống tay nhổm người dậy, người con gái dưới thân hắn đã ngất đi, toàn thân chi chít đầy vết hoan ái xanh đỏ trông đến đáng thương, trên gương mặt ửng hồng vẫn còn vương lại những giọt lệ nóng chưa kịp khô. Hoàng Phong thương tiếc cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, khẽ thì thầm bên tai:

- "Lần này coi như tha cho em, lần sau sẽ không có chuyện đơn giản như vậy đâu".

Nói rồi hắn đứng lên, lấy chiếc điện thoại trên đầu giường ấn ấn mấy cái, một tin nhắn được gửi đi, đột nhiên hắn hơi nghi ngờ, vì mục đích riêng mà hắn mới nhất quyết phải bao nuôi cô cho bằng được nhưng nhìn lại những gì hắn làm, có cái gì đó cứ không đúng lắm.

Không đâu, chắc chắn là vì quá giống thôi.

Giữa trưa, Mai Linh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lê thân thể nặng nề đau nhức lôi chiếc điện thoại vẫn đang reo lên ra, nhìn người gọi đến, cô giật mình:

- "Sao vậy em, ở nhà xảy ra chuyển gì hả?"

Trong nhà đang có chuyện không hay, mỗi khi nhận được cuộc gọi từ em trai cô luôn cảm thấy hồi hộp sợ là sẽ phải đón nhận thêm tin dữ.

Đầu bên kia, giọng em trai cô lảnh lót vang lên:

- "Không có đâu, hồi sáng em nhắn tin cho Hai mà không thấy Hai trả lời nên giờ em gọi. Hai ơi, mấy miếng đất kia có người mua lại giá cao lắm, nghe đâu là mấy chục tỷ một miếng lận, người ta kiểm tra lại phát hiện ra không phải đất trồng rừng nên giờ nhà mình không sao nữa rồi".

Nghe em trai mình vui vẻ nói xong, Mai Linh liền cảm thấy vừa mừng rỡ vừa thấy khó tin vô cùng

- "Nhưng, nhưng hôm qua, hôm qua vẫn còn..."

Đột nhiên cô có chút nghi ngờ nhìn qua phía người đàn ông đang nằm sau lưng mình, một tay hắn ta vẫn choàng qua eo, đầu vùi vào sau gáy của cô thở đều.

- "Em cũng không rõ, nghe nói sáng nay có người đến bệnh viện tìm mẹ, người ta chốt sổ nhanh lắm, nghe nói hình như làm vậy để rửa tiền hay sao đó, nói chung em cũng không biết, người ta đặt cọc rồi, đợi đến hạn là công chứng thôi, giờ mẹ khỏe hơn rồi, nhưng Hai đừng có gọi cho mẹ, mẹ không biết em báo tin cho Hai đâu".

- "Hai biết rồi, ở nhà ngoan nghe lời đừng làm mẹ giận nghe chưa".

Nói thêm vài câu dặn dò với em trai xong Mai Linh liền tắt máy nhìn đồng hồ trên điện thoại.

11 giờ rưỡi trưa rồi.

Tâm trạng vừa mừng vừa tủi đan xen, mừng vì cuối cùng nhà cô cũng vượt qua đại nạn, tủi vì từ giờ cô không còn là con gái nữa, những thứ cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng khiến cho cô như không thở nổi. Đột nhiên, một nụ hôn rơi xuống nơi đầu vai làm cô giật mình.

- "A..."

Mai Linh la lên một tiếng quay lại nhìn người đàn ông đã tỉnh từ lúc nào, hắn ta đang chống người dậy nhìn cô nhếch môi cười:

- "Làm gì mà mới ngủ dậy đã vui vẻ rồi?"

Nghe hắn hỏi, Mai Linh hơi cắn môi, cô không biết có phải là hắn đã giúp nhà cô không nhưng phần nhiều thì chắc chắn hắn phải có nhúng tay vào.

- "Không có chuyện gì muốn hỏi sao?"

Nhìn cô chần chừ hắn đành mở lời trước, cô bé rụt rè ngốc nghếch này cái gì cũng không dám hỏi.

- "Ưmm... chuyện ở nhà tôi.... Có phải"

- "Phải"

Chưa để cô hỏi xong hắn đã trả lời chắc nịch, lúc nhìn thấy vẻ kinh ngạc pha lẫn với sùng bái của cô thì không hiểu sao hắn chợt cảm thấy có một sự tự hào khó nói thành lời, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên hắn vung tiền vì nhân tình thậm chí là từng thảy nhiều tiền hơn như vậy qua cửa sổ nữa nhưng khi đến lượt cô hắn lại thấy hoàn toàn xứng đáng.

- "Cảm, cảm ơn anh, tôi..."

Cô kích động bật người dậy, những giọt nước mắt biết ơn rơi xuống, niềm vui vỡ òa trong cô khó nói thành lời. Không hiểu vì sao khi nghe được lời xác nhận từ hắn cô liền cảm thấy chắc chắn việc đã thành, cảm giác an tâm dâng trào trong lòng cô.