Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Chương 42

Vạn Túng đi theo phía sau, khóe miệng bất giác cong lên một chút.

Chờ đến khi phản ứng lại, thiếu nữ tươi cười xán lạn kinh ngạc chỉ vào anh.

“ A? Vạn Túng, anh cười rộ lên thật sự rất rất đẹp!”

Tuy rằng số lần Lâm Đường Đường gặp Vạn Túng thật sự rất ít, nhưng người này từ trước đến nay đều trầm mặc nghiêm túc, chưa hề thấy anh cười như thế bao giờ.

Không ngờ đến bình thường nghiêm túc nhưng khi cười rộ lên lại đẹp đến thế. Lâm Đường Đường ngây ngốc cười, nhìn chằm chằm vào mặt Vạn Túng không rời.

Vạn Túng lập tức đỏ bừng mặt đến tận cổ, mặt lại lần nữa nghiêm túc lên?

Ay nha! Thì ra còn rất thẹn thùng nha!

Lâm Đường Đường âm thầm cười trộm hai tiếng, xoay người không nhìn nữa. Một tráng hán lớn lên cao to cường tráng, cư nhiên lại dễ thẹn thùng như thế.

Thật sự là quá tương phản manh mà! Đáng yêu quá đi!

Vạn gia ở cuối thôn, cách núi một khoảng khá gần, nên hai người họ chỉ đi chốc lát đã đến nên.

Nhưng Vạn Túng khi đi đến cửa nhà rõ ràng là không được tự nhiên.

“ Đây là nhà của sao?”

Lâm Đường Đường tò mò nhìn căn nhà dùng gạch đỏ để xây lên, phản ứng đầu tiên không phải là phá ( rách nát), mà là thật lớn!

Còn tưởng rằng nhà bọn họ rất nghèo, nhà ở hẳn sẽ rất nhỏ, nói không chừng mấy anh em còn phải ngủ chung một căn phòng ngủ.

Không đến còn có một cái sân!

Vân túng “ Uhm” một tiếng, trực tiếp đặt khúc gỗ ở một bên.

“ Anh cả, anh đã về! Hôm nay trên núi có thu hoạch được gì không?”

Vạn Chiêu nghe thấy âm thanh vui vẻ chạy từ trong phòng ra.

“ Chị gái, sao chị lại đến đây!”

Vạn Chiêu cúi đầu nhìn thoáng qua mình còn ở trần, đỏ mặt vội vàng lại trở về.

“ Em, em đi mặc quần áo xong lập tức ra ngay! Chị gái, chờ em một chút!”

Lâm Đường Đường còn chưa kịp nói gì, Vạn Chiêu giống như một cơn gió nhanh chóng chạy về phòng.

Hơn nữa cô cùng Vạn Túng còn chưa nói chuyện, nên Vạn Chiêu ở trong phòng kích động ồn ào cái gì, hai người bọn họ đều nghe được rõ ràng.

“ Anh hai! Chị gái đến! Chị gái đến nhà của chúng ta! Anh mau mặc quần áo vào!” Vạn Tranh tựa hồ cũng có chút kích động, nhưng giọng của Vạn Tranh cũng không lớn lắm, mơ hồ chỉ nghe được một câu.

“ Thật sao?”

Vạn Chiêu nói chuyện cơ hồ không có dừng lại.

“ Đương nhiên là thật! Anh hai, anh mau mặc quần áo vào! Đừng có lề mề!”

“ Đúng rồi, phòng dơ quá, nhanh chóng dọn dẹp một chút, nói không chừng một lát nữa chị gái sẽ vào xem đó!”

“ Anh hai, anh nói xem tại sao chị gái lại cùng anh cả về nhà của chúng ta. Có phải là anh cả thật sự muốn cưới chị gái hay không? Nếu như là vậy thật thì chúng ta nhất định không được làm cho anh cả mất mặt! Nếu như lát nữa chị gái cho chúng ta ăn ngon thì anh nhất định phải cản em lại, nhất định không thể nhận được!”

“ Anh hai, anh xem bây giờ em có đẹp không? Chị gái có thích không?”

“ Đúng rồi anh hai, em nói anh nghe tay của chị gái siêu cấp mềm, còn rất thơm nữa! Buổi chiều chị ấy sờ đầu em, thiếu chút nữa em đã kêu chị ấy là mẹ, em rất muốn có mẹ!”

“..........”

Vạn Chiêu quá kích động nên nói không ngừng nghỉ, Vạn Tranh có lúc muốn nói một câu cũng không có cơ hội.

Lâm Đường Đường ở bên ngoài nghe được rõ ràng từng chữ. Ban đầu cô còn cảm thấy rất ngại ngùng, rốt cuộc cũng do trẻ con hiểu lầm. Nhưng câu cuối cùng của Vạn Chiêu lại làm cô phá lệ chua xót.

Vạn Túng có chút xấu hổ nhìn cô một cái.

“ Thanh niên trí thức Lâm, lời của trẻ con cô đừng có để trong lòng. Cô cứ ngồi ở chỗ này đi, tôi đi lấy cho cô một chén nước.”

Vạn Túng lấy chiếc gỗ nhỏ ở bên cạnh đến, sau đó lại đổ cho Lâm Đường Đường một chén nước.

Lâm Đường Đường nghề trên ghế nhìn cái chén tràn ngập dấu vết của năm tháng, trong lòng có chút chua xót. Cô có nghe thoáng qua tình huống của Vạn gia.

Nghe nói ba của Vạn Túng hình như bị tàn tật, không thể lao động. Hơn nữa anh còn có một em trai, thân thể rất ốm yếu, cũng hoàn toàn không có khả năng làm việc.

Trước đây còn nghĩ Vạn Túng có bản lĩnh như thế, nhưng vì sao trong nhà lại không thể khá lên nổi, nghe chuyện xong thì cô đã có thể hiểu được.

Cho dù Vạn Túng có bản lĩnh ra sau đi nữa, thì anh cũng chỉ là một nông dân, cũng chỉ như những người nông dân khác dựa vào ông trời mà kiếm cơm!

Nhưng Vạn Túng lại có một điểm khác với những người khác, anh có một người ba tàn tật phải chăm sóc, có ba người em trai phải chiếu cố.

Trong nhà này, mọi chuyện trong ngoài đều cần một mình Vạn Túng đến làm, vừa phải kiếm tiền lại còn vừa phải nấu cơm nấu nước, ngay cả trâu cày trong thôn cũng không phải vất vả như anh.

Vạn Túng đang chuẩn bị bắt tay vào làm cái bàn.

Đầu tiên anh đánh giá đại khái một chút, sau đó dùng rìu chém khúc gỗ thành những đoạn có hình dạng lớn nhỏ không đồng nhất.

Lâm Đường Đường chưa từng thấy qua cách làm thô sơ như thế, còn còn tưởng sẽ giống như những thợ mộc khác, trước tiên sẽ đo đạc kích thước sau đó sẽ dùng cưa chậm rãi cưa chứ.