"Ba ơi ba, ba bị sao vậy?"
Dương Bảo nhảy tót xuống sô pha chạy tới bên cạnh Quý Duyên Khanh. Một tay Quý Duyên Khanh xoa xoa mắt, đứng lên, "Trong mắt ba có bụi bay vào, ba đi rửa đã, một mình Dương Bảo tự chơi đi nhé."
"Dạ."
Dương Bảo gật đầu nhưng không ngồi lên sofa xem TV mà nhóc im lặng đi thẳng đến cửa phòng tắm, nghe nước chảy rào rào bên trong. Tâm tư trẻ nhỏ rất mẫn cảm nhận thấy được điều không thích hợp, chờ nước bên trong ngừng, Dương Bảo mới không nhịn được lớn tiếng hỏi: "Ba ơi, có phải ba đang đau lòng không?"
Trong phòng tắm, Quý Duyên Khanh vừa mới rửa sạch đi đôi mắt ướt nhoè, thiếu chút nữa lại không khống chế được cảm xúc của mình.
Cậu hồi phục tâm tình, lúc này mới lấy khăn lâu khô mặt, cửa vừa mới mở ra Dương Bảo đã nhào ngay tới ôm lấy đùi cậu, gương mặt bụ bẫm cọ cọ chân cậu, cất giọng trong trẻo: "Ba, ba đừng đau lòng, hôn một cái sẽ không đau lòng nữa."
Quý Duyên Khanh vò vò đầu tóc mềm mại của con trai, năm năm trước trong xương cốt cậu thật sự có phần tự ti, cho nên mới trang bị kĩ càng để giả dạng thành dáng vẻ kiêu ngạo tự tôn, rõ ràng là người rất quan trọng đối với mình, thế mà kết quả lại vì lời nói của một số người kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đẩy người thật lòng muốn bảo vệ cậu ra xa.
Giờ đây cậu đã hiểu rõ mọi chuyện, song đáng tiếc là đã chậm, dù cho nhiều lần hối hận nhưng đây là lần đầu tiên cậu nếm phải trái đắng.
Dương Bảo kéo kéo ống quần của ba mình, Quý Duyên Khanh bế con trai lên, Dương Bảo hôn chụt một cái lên mặt, giọng điệu như ông cụ non nhỏ mà nói: "Ba, con hôn hôn xong là tốt lên liền à, sau này con lớn lên có ai ăn hϊếp ba, con giúp ba đánh người đó."
"Học từ ai thế?" Quý Duyên Khanh có chút dở khóc dở cười, tâm tình tốt lên rất nhiều, "Ba từng nói không được đánh người rồi mà."
"Chú tay súng thiện xạ nói ý, ai bắt nạt con thì con có thể đánh trả." Dương Bảo lắc lắc cái đầu nhỏ, "Chú nói, đó mới là đàn ông!"
Quý Duyên Khanh vừa nghe đến Tống Dương thì ánh mắt hơi tối sầm lại. Tính cách người này là kiểu không để bản thân chịu thiệt bao giờ, trước kia ai dám bàn tán quan hệ của bọn họ ở sau lưng, Tống Dương chưa nói lời nào đã đánh mặc cho biết bản thân sẽ bị thua thiệt, xong rồi tối đó lại xin cậu cho được lên giường nằm.
Khanh Khanh, đời này của anh chỉ có một mình em là khiến anh cam tâm tình nguyện chịu khổ thôi đó.
Quý Duyên Khanh nhớ về quá khứ, tuy trong lòng chua xót nhưng không hiện ra trên mặt, cậu véo lấy thịt trên cái mặt ú nu của con trai, "Nói như là con chưa từng đánh người vậy."
Dương Bảo có hơi chột dạ, "Sao ba biết được?" Nhóc con lại vội vàng bổ sung, "Là Pete đẩy con trước, còn muốn cướp thú bông của Lilith nên con mới ra tay, con chỉ là đẩy nhẹ cậu ấy tí tẹo thôi à."
Pete và Lilith là bạn ở nhà trẻ của Dương Bảo, trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường, đặc biệt còn là con trai, Dương Bảo vẫn biết nặng nhẹ, Quý Duyên Khanh nhiều lần nhắc nhở không thể đánh người. May là giáo viên nhà trẻ phát hiện sớm.
Đừng thấy nét mặt ngoan ngoãn của Dương Bảo mà lầm, thật ra bé con này là người không bao giờ chịu thiệt.
Quý Duyên Khanh xoa xoa đầu con trai, "Con biết chừng mực là được rồi." Nếu là Tống Dương dạy, mà Dương Bảo cũng nguyện ý nghe theo thì cậu sẽ không phản đối.
TV chiếu đến phim hoạt hình, Dương Bảo ngoan ngoãn ngồi trên sofa xem, ngồi một lúc thì lại uốn éo không yên, nhóc con quay qua nhìn Quý Duyên Khanh, "Ba, chúng ta đi tìm chú tay súng thiện xạ chơi được không ạ?"
Quý Duyên Khanh nhìn ánh mắt sáng bừng trông mong của con trai, chọt nhẹ mũi nhóc.
"Phim hoạt hình còn chưa kết thúc mà."
Vẻ mặt Dương Bảo hiện rõ "con là bé con ngoan ngoãn", "Ba không phải nói trẻ con không nên xem TV nhiều mà phải đi ra ngoài nhiều một chút sao."
Quý Duyên Khanh không còn gì để nói, cậu nhìn đồngnhò, đã 7 giờ 50 phút, vì thế gật đầu, "Ba đi bàn chuyện công việc, con tự mình chơi, nếu mệt thì nói cho ba biết."
Dương Bảo lập tức đứng lên, đeo túi xong là chạy vọt đi, Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bước chân vui vẻ của con trai, thật sự có hơi đau đầu.
Cậu và Tống Dương không có khả năng quay lại.
Bí mật thân thế của Dương Bảo cậu sẽ giấu đi, hiện tại Dương Bảo muốn chơi với Tống Dương, vậy thì cứ chơi đi!
Tống Dương canh chuẩn thời gian, nghe được tiếng gõ cửa thì biết ngay là nhóc béo, vừa mở cửa đã có khuôn mặt nhỏ lú vào, hắn giữ lấy mặt mập mạp của Dương Bảo, "Ba con cho con ăn cái gì?"
"Thịt ạ!"
Vẻ mặt Dương Bảo đầy hứng khởi.
"Nếu cho con một rổ cà rốt thì tiêu đời rồi."
Dương Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm, Tống Dương đang muốn nghe xem nhóc nói cái gì thì nghe được tiếng bước chân phía sau, biết Quý Duyên Khanh đến hắn thu lại tươi cười trong nháy mắt, trên mặt bày ra vẻ lạnh lùng và cứng rắn, nhìn Quý Duyên Khanh rồi gật đầu xem như chào hỏi.
Dương Bảo ở bên cạnh ngơ ngác, phát ra một tiếng oa tán thưởng.
Tống Dương đang quay lưng lại cũng biết nhóc con này đang oa cái gì, tức thì nghiến răng nghĩ thầm, nếu có cơ hội nhất định phải bắt nhóc con này ăn một rổ cà rốt, cho nhóc dám trêu chọc chú!
Quý Duyên Khanh đóng cửa, lên tiếng trước, "Tống Dương, hôm nay những chi tiết nào chưa được rõ ràng thì nhất định phải thảo luận cho xong, nếu như vẫn không xong tôi chỉ có thể mời Simon đến đây bàn chuyện."
Tống Dương chỉ vào ghế ngồi đối diện, "Ngồi đi." Hắn lười biếng ngồi ở trên ghế, "Giờ không gọi tôi anh Tống nữa sao?"
Quý Duyên Khanh khựng lại một chút, thật sự không nghĩ đến Tống Dương sẽ để ý vấn đề này.
Tống Dương cười khẽ, "Đúng rồi, lúc sáng em gọi tên của tôi rất thân mật."
Bị Tống Dương dùng giọng điệu như vậy trêu chọc, nếu không thấy tin tức của Hạ Bang Viện thì Quý Duyên Khanh có thể sẽ nghĩ là Tống Dương không buông bỏ được nên cố ý làm khó cậu, nhưng hiện tại đã biết tất cả đều là chính cậu tự mình đa tình, từng câu từng chữ lọt vào tai hệt như những lời miệt thị, cực kì khó nghe.
Quý Duyên Khanh cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.
Tống Dương không biết Quý Duyên Khanh suy nghĩ gì, hắn nhìn về phía Dương Bảo ở xa nói: "Chú và ba của con vào phòng bàn chuyện công việc, con ở ngoài ngoan ngoãn chơi nghe không."
Quý Duyên Khanh biết ý của Tống Dương là gì, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lẽo.
Giờ phút này trong mắt Tống Dương cậu chẳng khác nào một kẻ bán thân, tất cả đều là cậu gieo gió gặt bão.
Nghĩ đến đây cậu lập tức đứng lên bước vào phòng ngủ trước, Tống Dương nhìn bóng dáng thẳng tắp quyết đoán của Quý Duyên Khanh mà trong lòng dâng lên một dự cảm quỷ dị, sau đó cũng theo sát bước chân đi vào.
Quý Duyên Khanh đóng cửa phòng ngủ, đối mặt với Tống Dương tiến đến gần, lạnh lùng đưa tay đẩy ra.
"Tống Dương, mọi chuyện đều đã kết thúc rồi." Quý Duyên Khanh thản nhiên nói.
Tống Dương vừa nghe đến hai chữ kết thúc thì những chuyện trước kia cùng nhau ùa về, hắn nghiêm mặt không chạm vào Quý Duyên Khanh mà mỉa mai: "Em tình tôi nguyện trao đổi lợi ích, vốn dĩ không có bắt đầu thì lấy gì có kết thúc."
Quý Duyên Khanh cảm thấy mệt mỏi nhìn về phía Tống Dương, "Anh nói rất đúng, lúc đó chúng ta là là giao dịch thân xác, hiện tại tôi không muốn, anh muốn thế nào thì làm thế đó đi!"
Cậu đưa tay mở cửa, Tống Dương thở gấp kéo cánh tay Quý Duyên Khanh lại, trực tiếp kéo lên giường, nói mà không suy nghĩ: "Nếu là giao dịch, vậy thì người mua là tôi nói mới tính."
Cơ thể của Quý Duyên Khanh vẫn còn bủn rủn, sức lực không mạnh bằng Tống Dương, giờ phút này lại bị đè trên giường mặc cho Tống Dương làm nhục, sắc mặt cậu thoáng chốc biến sắc dùng toàn lực giãy rút một bàn tay ra tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Dương.
Động tác tay của Tống Dương ngừng lại, nhìn về phía ánh mắt như sói của Quý Duyên Khanh, đủ loại cảm xúc đan xen nơi đáy mắt, cuối cùng hóa thành hận ý nồng đậm.
"Chuyện công việc Simon sẽ đến bàn bạc." Quý Duyên Khanh cài lại nút áo sơ mi, nhìn thẳng vào hai mắt Tống Dương, âm thanh lạnh lùng nói: "Tống Dương, đừng quên anh đã có vợ chưa cưới."
Đẩy cửa ra, Quý Duyên Khanh trực tiếp ôm Dương Bảo ra khỏi phòng.
Tống Dương ngồi ở mép giường, cơn tức giận trên mặt từ từ giảm đi, nhưng sự hung ác nham hiểm trong mắt lại càng ngày càng tăng.
****************
Quý Duyên Khanh gọi điện thoại cho Simon, tay xoa thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.
"Hợp đồng có thể không thành rồi, là lỗi của tôi, ừm, đối phương là..." nhìn thấy Dương Bảo đã ngủ, lúc này cậu mới mở miệng, "Là người cha kia của Dương Bảo, chúng tôi có mâu thuẫn, anh mau chóng đến đây một chuyến, được, tôi sẽ đặt vé máy bay trở về, vâng."
Tắt điện thoại, Quý Duyên Khanh dựa vào Dương Bảo từ từ ngủ, ở trong mơ hai người yêu đương ngọt ngào bị thay thế bằng những gương mặt dữ tợn, cầu xin và cả khinh bỉ.
"Duyên Khanh, Khang Khang là em trai của con, con không thể trơ mắt nhìn nó chết được!"
"Xem như mẹ van xin con, nể tình tình cảm nhiều năm qua chúng ta đối với con, con cứu Khang Khang đi."
"Mẹ quỳ xuống xin con..."
"Quý Duyên Khanh, mày ăn của nhà bọn tao, uống của nhà bọn tao, hiện tại mày phải trả..." Bộ mặt Quý Trạch Khang dữ tợn, sau đó ôm lấy mẹ của gã, "Mẹ, mẹ nhìn nó đi, đây là sói mắt trắng mà hai người nuôi dưỡng ra đấy."
Cha Quý dùng tình mà khuyên: "Duyên Khanh, cho đến bây giờ chúng ta chưa từng đối xử với con như người ngoài, ngoài kia thiếu gì đàn ông, con và Tống thiếu gia chia tay, sau này con muốn yêu ai chúng ta sẽ không phản đối, nhưng mạng của Khang Khang đang ở trong tay con."
...
Quý Duyên Khanh mở bừng mắt, mồ hôi còn đọng đầy trên trán, cổ họng khô khốc, cả người nóng lạnh, cả người không còn chút sức nào. Giống như cậu vẫn còn bị kẹt trong cơn ác mộng, ánh mắt oán hận cùng những lời nói độc ác của Quý Trạch Khang đang chĩa thẳng vào cậu, mãi một lúc lâu sau cậu mới bình tĩnh trở lại, mới nhận thức rõ đâu là mơ đâu là thật.
"Dương Bảo..." Thanh âm khàn khàn khó nghe, cực kỳ nhỏ bé.
Quý Duyên Khanh chống người ngồi dậy, Dương Bảo không ở trong phòng ngủ. Cậu xuống giường mang dép lê, bởi vì động tác quá mạnh mà thân thể mất sức ngã ngồi phịch trên giường, hai mắt choáng váng tối đen một vùng...
"Ba ơi!"
Chợt nghe đến âm thanh của Dương Bảo, Quý Duyên Khanh đỡ trán ổn định ý thức, nhìn thấy Dương Bảo đẩy cửa vào mới thở ra nhẹ nhõm, ngay sau đó cậu cũng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Dương đằng sau, trong lòng Quý Duyên Khanh giễu cợt, quả nhiên là ngã đến hoa mắt, đừng có lại tự mình đa tình nữa.
"Ba, ba bị bệnh." Dương Bảo chạy đến bên giường, tay nhỏ vén góc chăn lên, "Ba mau nằm xuống, chú gọi bác sĩ đến rồi."
Cả người Quý Duyên Khanh không có sức lực, động tác chậm chạp hệt như ốc sên, Tống Dương đi vào nghiêm mặt lạnh băng nhét người vào trong chăn, tay còn đặt lên trán Quý Duyên Khanh, cực nóng, phút chốc hai mày nhíu lại thật chặt.
"Nghiêm trọng như vậy, em chăm sóc bản thân thế nào vậy hả?" Ấn người nọ nằm xuống xong, Tống Dương nghiêng người nhường chỗ cho bác sĩ.
Nhiệt độ cơ thể là 39 độ 8, gần đến 40 độ.
Bác sĩ kiến nghị đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, Quý Duyên Khanh giãy dụa từ chối, bác sĩ cũng không cưỡng ép mà hỏi nguyên nhân gây bệnh, trên mặt Quý Duyên Khanh lộ ra chút xấu hổ, bác sĩ liếc mắt nhìn Tống Dương bên cạnh một cái, nhanh chóng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Sau một lúc Tống Dương mới hiểu được là vì chuyện giường chiếu ngày hôm qua, hắn muốn trừng phạt Quý Duyên Khanh nên không thèm giúp cậu tẩy rửa sạch sẽ đúng lúc dẫn đến sốt cao.
Sau khi treo bình nước biển và cho cồn tẩy rửa, bác sĩ chỉ dạy hắn cách làm, thế rồi không cẩn thận làm áo ngủ Quý Duyên Khanh bị cuộn lên, thấy được vết sẹo ở vùng bụng dưới, trong mắt bác sĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến hầu kết và vùng ngực bằng phẳng của cậu, bác sĩ cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi.
Sao có thể là vết mổ do sinh con được chứ.