"Chú Trần đâu rồi?"
Trần Văn khẽ mím môi, cúi đầu xuống:
"Ba em, mấy ngày trước không cẩn thận bị ngã gãy chân, giờ đang ở trong bệnh viện rồi.”
Hàn huyên một hồi, Trần Văn lưu luyến không rời mà đi, là kiểu đi một bước ngoảnh mặt lại ba lần ấy.
"Được rồi ~ Anh Bắc Châu à, khẩn trương đi làm chính sự đi!”
Tống Phi Phi nhéo giọng bắt chước kiểu nói chuyện của Trần Văn, còn chưa nói xong, chính cô ấy đã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Ây da, Giang Bắc Châu, cô gái kia chắc chắn là thích anh, nói chuyện với anh cái kiểu nũng nịu kia, tôi thật sự không chịu nổi rồi, ha ha ha ha!”
Giang Bắc Châu bất lực lườm cô ấy một cái, nhưng Tống Phi Phi hiển nhiên là một kẻ không sợ trời không sợ đất, tiếp tục ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.
"Đây là búp bê vải mà sinh thời mẹ tôi tự tay làm, mẹ nói con búp bê vải này chiếu theo bộ dạng của tôi làm ra, cô xem có dùng được không?”
…
Tôi lấy một cái chậu rửa mặt rồi đặt con búp bê vào chậu.
Sau đó kéo tay Giang Bắc Châu, dùng dao cắt một vết, nhỏ máu lên con búp bê.
Vết cắt có hơi to, Giang Bắc Châu dùng khăn giấy ấn chặt, đầy mặt bất đắc dĩ nhìn tôi:
“Thật ra nhà tôi có kim mà, tôi không ngại cô dùng kim chọc một cái đâu.”
Tôi ngượng ngùng sờ sờ đầu, để che giấu sự xấu hổ của mình, tôi nghiêm mặt lại bắt đầu niệm chú.
Tống Phi Phi hai tay chống nạnh, rất không hài lòng:
"Làm sao hở! Nam tử hán đại trượng phu! Chỉ là một vết thương nhỏ tí ti thôi mà!”
Cô ấy vừa dứt lời, con búp bê trong chậu bỗng chốc bốc lên một làn khói trắng.
Khi làn khói trắng đó tan đi, con búp bê cỡ lòng bàn tay chợt dụi mắt, đứng dậy.
"Oa, đáng yêu quá đi mất! Đây là cái gì vậy?"
Tống Phi Phi vừa ngạc nhiên vừa thích thú nhìn con búp bê trong chậu.
"Cái này gọi là búp bê tìm quỷ, nó có thể đưa chúng ta đến chỗ thi thể của mẹ Giang Bắc Châu.”
"Cô mà thích thì cô giữ nó đi, nó sẽ chỉ phương hướng cho chúng ta.”
Tống Phi Phi tức khắc mừng rỡ ôm lấy con búp bê, giống như ôm thứ gì hi thế trân bảo vậy.
Sở thích của người có tiền, thực sự không bình thường!
Chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi đi theo sự chỉ dẫn của búp bê tìm quỷ, chẳng mấy chốc đã đến khu rừng ở phía Bắc của thị trấn.
Con đường quá hẹp, ô tô không thể lên được.
Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đỗ xe sang một bên, ba người hỗ trợ lẫn nhau đi lên núi.
"Trời đất ơi! Đã 11 giờ đêm rồi! Tôi đang ôm một con búp bê biết chuyển động trong lòng! Chúng tôi còn đi theo con búp bê này để tìm một cỗ thi thể!”
Tống Phi Phi kích động nắm chặt tay, ngửa mặt lên trời thét dài:
"Cái này cũng quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi! Đây mới là cuộc sống mà tôi nên sống!”
Tống Phi Phi thật sự giống như bị bệnh không nhẹ, tôi và Giang Bắc Châu im lặng tránh sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy.
"Linh Châu! Trên đường hàng yêu phục ma, cô nhất định là rất cô đơn đúng không?"
"Vô số đêm khuya thanh vắng không người, cô đi trong bóng tối đáng sợ nơi rừng núi, ngay cả người nói chuyện cũng không có, nhiều năm như vậy, có phải cô đã cảm thấy rất mệt mỏi không?"
Tống Phi Phi đặt hai tay lên vai tôi, liều mạng lắc người tôi, đôi mắt to của cô ấy chớp nháy chớp nháy, lấp lánh ánh sáng hưng phấn chói lọi.
Tôi thở dài một hơi:
"Nói đi, cô muốn gì?”
"Chúng ta hãy thành lập một đội đi! Tróc Quỷ Tam Chúa Tể!!! Tên này thế nào hả, rất nhanh thôi, cái tên này sẽ vang dội khắp Thần Châu đại lục*, tất cả yêu ma quỷ quái vừa nghe thấy tên của chúng ta đều sẽ sợ đến mức kinh hồn táng đảm! Nhượng bộ lui binh!”
(*Tên gọi khác của Trung Quốc)
Tôi ghét bỏ trợn trắng mắt.
"Phắn giùm!"
"Đương nhiên, để thể hiện quyết tâm gia nhập đội, từ giờ trở đi tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả mọi chi phí trừ yêu diệt quỷ. Gì mà nhang nè, tiền giấy nè, kiếm gỗ đào nè, ngũ đế tiền nè!”
"À đúng rồi, tháng trước, tôi với bố đi đấu giá ở Hồng Kông. Một trong những vật đấu giá là một thanh kiếm gỗ đào, nghe nói không phải gỗ đào bình thường đâu nha, là gỗ đào ngàn năm từng chịu sấm sét đánh xuống. Khi đó giá đấu giá là 200 vạn hay 300 vạn gì đó, tôi quên rồi.”
"Đừng nói nữa! Từ giờ trở đi, chúng ta chính là đồng đội kề vai sát cánh chiến đấu!!! Cô có biết tôi đã chờ đợi giây phút này bao lâu rồi không!!!”
Tôi kích động nắm chặt tay Tống Phi Phi, chỉ cảm thấy toàn thân cô ấy đang phát ra kim quang chói lọi, đó đều là mùi vị của tiền bạc, là mùi của pháp khí xa xỉ đó!
"Linh Châu!!"
"Phi Phi!!"
Nhìn chúng tôi ôm lấy nhau xoay người nhảy nhót, Giang Bắc Châu thở ra một hơi thật dài.
"Chúng ta còn đi nữa không?”
…
Sau gần một tiếng đi bộ trên đường núi, cuối cùng chúng tôi cũng đến một hồ chứa nước.
Hồ chứa nước này không lớn, dưới ánh trăng, mặt nước lộ ra một màu đen thăm thẳm, thoạt trông giống như một cái hố đen, mấy ngàn năm tuế nguyệt trôi qua, không biết đã nuốt chửng bao nhiêu sinh linh.
"Ực!"
Cả ba chúng tôi đồng thanh nuốt nước bọt.
Nước này, trông sâu lắm.
"Thi thể của chị Hà ở dưới đó, đều biết bơi cả nhỉ, mặc dù hồ chứa nước không lớn lắm, nhưng tìm người không dễ đâu, lát nữa chúng ta đều phải lặn xuống nước tìm.”
Trong tất cả các loại quỷ, tôi sợ nhất là thủy quỷ.
Mặc dù khả năng bơi của tôi rất tốt, nhưng loại quỷ đó ở dưới nước thì lực lượng mạnh vô cùng, cực kỳ khó đối phó.
Huống chi, hồ chứa này đã bị bỏ hoang nhiều năm, ai biết trong đó còn có thứ sinh vật đáng sợ gì.
Bên dưới hồ chứa có một mạch sông rất nhỏ chảy qua, chắc hẳn chị Hà đã theo mạch sông này trôi dạt đến tận con sông trong thị trấn, rồi mới bị tôi nhặt được.
Ba người chúng tôi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai có dũng khí xuống nước trước.
Tôi chợt vỗ trán, sao tôi lại quên chị ta được nhỉ!
Tôi lấy từ trong túi ra một quả hồ lô cỡ lòng bàn tay, cẩn thận mở nắp, thả Bách Linh ra ngoài.
"Ai da, đây là đâu vậy ~ Tối quá nha, thật đáng sợ!"
Bách Linh vặn vẹo eo, uyển chuyển từ dưới đất đứng lên.
“Hì hì, chị Bách Linh à ~”
Bách Linh liếc tôi một cái, vươn ngón tay trắng nõn ấn lên trán tôi.
"Cô bớt bớt đi, người ta không thích kiểu này đâu ~”
…
"Hì hì, Bách Linh tỷ, chị nhìn xem, khuôn mặt chị xinh đẹp như vậy, thân hình tuyệt mỹ như vậy, cứ mặc mãi bộ đồ hồi trước thì thật đáng tiếc phải không?”
"Tôi sẽ đốt cho chị 100 bộ quần áo, váy dạ hội, váy cưới, sườn xám, chị xem chị thích gì thì cứ nói cho tôi biết! Đúng rồi, còn có giày cao gót, bốt, muốn gì có nấy!”
Tống Phi Phi đầy mặt chân thành mở miệng, bộ dạng giàu có hào phóng của cô ấy thật khiến tôi có chút đau răng.
"Ồ, cô gái nhỏ này thật là hiểu chuyện, cô nhìn người ta mà học hỏi đi ~”
Bách Linh vỗ nhẹ vào cánh tay tôi, che miệng cười đến run cả người.
Cuối cùng, dưới sự cám dỗ tiền bạc của Tống Phi Phi, Bách Linh miễn cưỡng lặn xuống nước.
Bách Linh xuống nước không bao lâu, nước ở giữa hồ sôi trào lên như bị đun sôi.
Tôi lấy ra mấy lá bùa vàng nhét cho Tống Phi Phi và Giang Bắc Châu, hơi suy nghĩ, lại đưa cho Tống Phi Phi một thanh kiếm gỗ đào, lúc này mới cởϊ áσ ngoài, cầm kiếm đồng xu*, nhảy xuống hồ.
(*Kiếm đồng xu: Một loại pháp khí được kết lại từ những đồng xu giả cổ thời xưa Trung Quốc hay còn gọi là Thanh Kiếm thất tinh dùng để hóa sát rất mạnh)
"Định mệnh! Cô mặc đồ lặn lúc nào thế!!!”
Trước khi xuống nước, tôi còn nghe thấy rõ ràng tiếng kinh hô của Tống Phi Phi.
Nhiệt độ nước rất thấp, trong nước đen kịt nên tôi không thể nhìn rõ, nhưng lại có thể mơ hồ cảm ứng được, có ba luồng hơi thở trộn lẫn với nhau ở giữa hồ.
Bách Linh đang bị hai con quỷ vây công!
Tôi nhanh chóng bơi ra giữa hồ, thì trên bờ bỗng vang lên tiếng hét đầy hưng phấn:
"Chị Bách Linh, tránh ra!"
Chỉ thấy Tống Phi Phi đang đứng trên đập, tay cầm một cái súng cao su, dáng vẻ đĩnh bạt, đang cố gắng nhắm vào giữa hồ.
Đây là, muốn dùng súng cao su đánh quỷ hả?
Nghe thấy giọng nói, Bách Linh lập tức vụt lên, rồi một khối vật thể bay không rõ phá không lao thẳng đến giữa hồ.