Hạc sư huynh đã ăn xong cá, bước chân dài đi tới, khinh thường mà “Ca” hắn một tiếng.
Mắt Tiết Trầm Cảnh âm trầm chuyển qua, đằng đằng sát khí liếc mắt nhìn nó một cái. Bạch hạc bị ánh mắt của Tiết Trầm Cảnh làm cho cả người rùng mình, tất cả lông chim đều xù lên, phịch cánh vội vàng chạy đến phía sau Ngu ý, cạc cạc cạc cáo trạng.
Ngu Ý đẩy đầu nó ra một phen, trách mắng nhẹ nhàng : “Đừng quấy rối, A Tưu sao có thể sẽ hung ngươi?”
Tiết Trầm Cảnh nheo lại đôi mắt, con chim này còn dám cáo trạng trước, quả thực là kinh người quá đáng. Đến thế này mà hắn còn nhịn được thì còn có gì mà hắn không nhịn được nữa.
Tiết Trầm Cảnh giống như lơ đãng nâng tay hướng lên trên, trong tay áo vòi xúc tu đang mấp máy. Lúc cổ tay áo màu đen từ cổ tay chảy xuống một đoạn, lộ ra hai vệt máu đỏ tươi trên cánh tay. Bên cạnh vết máu còn xẹt qua dấu răng, vừa thấy chính là kiệt tác của bạch hạc.
Ngu Ý đại kinh thất sắc, đem tay áo hắn lại đẩy thêm một đoạn, lúc này trên tay hắn lộ ra càng nhiều vệt xước đỏ, “Trên tay người như thế nào lại nhiều vết thương như vậy?”
Tiết Trầm Cảnh vội vàng đem tay áo kéo xuống, che lấp miệng vết thương, rút bàn tay giấu lại phía sau lưng, rũ xuống lông mi, thấp giọng nói : “Ta không có việc gì, một chút cũng không đau, ta biết Hạc sư huynh không phải cố ý.”
Ở phía sau Ngu Ý, bạch hạc mở miệng thật lớn, trong hai mắt nho nhỏ của nó tràn ngập ánh mắt khó có thể thin, “Ca?”
Nó rõ ràng mổ chính là tay trái hắn, hơn nữa căn bản không có dùng sức! Miệng vết thương sao có thể chạy đến tay phải đi?
Ngu Ý xoay người, bắt lấy mỏ Hạc sư huynh, phê bình nó, phạt nó buổi tối không được ăn cơm.
Khoé miệng Tiết Trầm Cảnh giơ lên, đột nhiên, tâm tình hắn rất tốt.
Ngày xuân nhiều mưa, thời gian ban ngày không dài, đặc biệt ở thâm cốc sâu thẳm trong núi này. Chưa đến giờ Dậu mà sắc trời đã tối sầm xuống dưới, nhà gỗ nhỏ lúc này bắt đầu sáng lên ánh đèn màu da cam.
Bên ngoài mái hiên, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, ngọn lửa của đèn dầu lay động, bỗng nhiên bị gió thổi đến phụt một phát, dập tắt.
Ngu Ý đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, bất tri bất giác buồn ngủ. Nơi này linh khí bị chặt đứt, linh lực trong kinh mạch của nàng vẫn luôn không có khôi phục hoàn toàn, nhưng nàng vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đều đặn đả toạ tu luyện hồi lâu.
Có thể khôi phục một chút là một chút.
Tiết Trầm Cảnh đi đến gần Ngu Ý, tiếng bước chân của hắn nhỏ đến không thể nghe thấy. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu duy nhất trong phòng đang sáng lên phía sau hắn, đem bóng của hắn chiếu dài trên mặt đất. Theo từng bước chân tới gần, cái bóng kia của hắn dần dần leo lên làn váy đang rũ trên mất đất của nàng.
Bên cạnh cái bóng có thứ gì đang không ngừng mấp máy, làm cho thân hình của Tiết Trầm Cảnh có nửa phần không giốn hình người. Bóng đen bỗng nhiên bành trướng, mở rộng, nhảy ra mấy cái xúc tu hung tợn, quấn quanh trên người Ngu Ý.
Người đang khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, đầu đang nhẹ nhàng rũ xuống một chút một chút một, thân mình quơ quơ. Bóng đen chiếu trên mặt đất giống như đột nhiên bị sợ hãi, xúc tu nhanh chóng lùi về, một lần nữa khôi phục lại thành bóng của một người bình thường.