Xúc tu trong suốt ở phía sau Ngu Ý điên cuồng mấp máy, trong không khí đều vang lên đáp đáp tiếng nước.
“Ta giống như nghe được tiếng gì đó, A Tưu, ngươi nghe thấy không?” Ngu Ý hỏi. Nàng nghi hoặc quay đầu, đôi mắt liền đối diện với một cái xúc tu đang buông xuống trước mặt nàng.
Mũi nhọn của xúc tu kia dừng lại trước mắt nàng một tấc. Chất nhầy ngưng tụ thành từng hạt châu, càng ngày càng trầm, cuối cùng quá nặng, rơi xuống lôi ra một đường chỉ bạc, nhỏ giọt đến má nàng.
Ngu Ý giơ tay sờ sờ chất nhầy trên má, kỳ quái nói: “Nước ở đâu ra vậy? Sờ lên còn ghê tởm a, A Tưu, nóc nhà của chúng ta có phải bị mưa dột hay không? Nhưng mà bên ngoài cũng không mưa ạ.”
Nàng nhìn không thấy những xúc tua đó, những xúc tu trong suốt đó đang nôn nóng, giương nanh múa vuốt, muốn đem nàng bao vây nghiền nát.
Tiết Trầm Cảnh đứng lên, nắm lên tay áo của mình, ôn nhu từng chút từng chút lau sạch chất nhầy trên má Ngu Ý. Khoé miệng hắn lợ lên một sợi cười, trong tròng mắt lại không mang theo ý cười, nói: “Có thể là đêm qua trời mưa, nước tích tụ ở mái ngói, chờ ăn qua cơm trưa, ta sẽ kiểm tra rồi tu bổ lại nóc nhà một chút.”
Ngu Ý gật gật đầu, lập tức từ tay hắn lùi về phía sau, ngồi vào một bên, vẻ mặt ngoan ngoãn chờ đợi Tiết Trầm Cảnh nấu cơm, khen hắn: “Nam có long hề ở núi Sơn Tưu, A Tưu chính là Long Hề ở núi này, cái gì cũng đều làm được.”
Tay Tiết Trầm Cảnh vẫn còn đang giơ lên tại chỗ hơi khựng một chút. Hắn rũ tay xuống, đi trở về trước bệ bếp, lại một lần nữa rút ra dao phay tiếp tục cắt khối thịt ba chỉ kia, làm ra vẻ không một chút để ý nói: “Cha ta xác thật lấy tên tự cho ta ở đấy.”
“Tự?” Ngu Ý mặt lộ vẻ kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng đây là đại danh của hắn, “Kia đại danh của A Tưu là gì? Kỳ quái, chúng ta đều đã thành thân, ta vì cái gì không biết đại danh của ngươi?”
Tiết Trầm Cảnh: “……”
Hệ thống “Khụ khụ khụ” mà cuồng khụ lên. Đại danh của hắn nhưng không thịnh hành nói a, nữ chủ là nhân sĩ xuyên qua, trong tay nàng cầm chính là kịch bản 《 Kinh Triều 》, trong nhận thức của nàng “Tiết Trầm Cảnh” chính đại vai ác không chuyện ác nào không làm.
Nếu nói ra đại danh, vở diễn này liền không thể tiếp tục diễn tiếp xuống.
Tiết Trầm Cảnh hiểu rõ nhắc nhở của hệ thống, mặt không đổi sắc nói : “Tiết Tưu, đây là đại danh của ta.”
Dù sao cái tên “Tưu” này, là do Tiết Hành Chỉ chọn cho hắn, hắn chưa cập quan, nên chưa bao sử dụng cái tên này đối ngoại ở bên ngoài.
Ngu Ý lập tức bị hắn thuyết phục, hai tay giao nhau, đặt ở phía trước người, ghé vào bàn xem hắn nấu ăn.
Tiết Trầm Cảnh sinh ra trong gia đình thương gia giàu có, từ nhỏ đến lớn đều là thiếu gia cơm tới há mồm áo tới duỗi tay, nơi nào sẽ rửa tay làm canh. Hệ thống cố tình tuyên bố nhiệm vụ cho hắn, thế nào cũng bắt hắn phải tự tay làm mới thôi. Đại thiếu gia một bên muốn quang ngã chén bát cho thoả tức giận, một bên lại không thể không nhẫn nhục tiếp tục hoàn thành.
Đã nhiều ngày, dựa vào hệ thống hướng dẫn, hắn đã trộm tự tập luyện mấy lần mới miễn cưỡng thuần thục một chút.
Căn nhà gỗ cùng toàn bộ đồ đạc ở bên trong này là do Địa Trọc biến thành, nhưng muốn ăn đồ ăn vào bụng lại không thể dựa vào Địa Trọc, nếu hai người bọn họ dám ăn, chắc phải song song tuẫn tình ở khe suối này.
Gia vị, dầu cải, gạo mì này đó trong phòng bếp, đều là do hắn tròng lên Cốt Ma một tầng da người, bắt nó suốt đêm đi vào trong thị trấn chọn mua tới.
Nhưng mà, Ngu Ý muốn thức ăn một ngày so một ngày xảo quyệt khó làm, Tiết Trầm Cảnh mỗi khi vì làm ra được món ăn nàng muốn, đều gặp không ít tra tấn. Trong lòng hắn quả thực bị đè nén khó có thể miêu tả ra được.
Món thịt hầm hôm nay càng khó khăn. Dưới sự chỉ huy kêu kêu quát quát của hệ thống, Tiết Trầm Cảnh xào thịt trong chảo dầu, còn bị vài giọt dầu văng lên tay, nổi lên bọt nước. Xúc tu phía sau hắn, năm lần bảy lượt muốn đem phòng bếp xốc lên, nhưng dưới sự khuyên bảo tận tình của hệ thống, đống xúc tu lại bình tĩnh lại.
—— Trấn Kiếm Thạch, hắn cần thiết muốn mở ra Trấn Kiếm Thạch, lấy được Thối Khí Đài ở bên trong.