Ăn cơm hộp xong, cô đi tắm trước.
Tắm rửa xong, cô mặc áo sơ mi trắng và quần soóc nhỏ, áo ngực cũng chưa mặc lập tức đi ra khỏi phòng tắm, dù sao cô cũng đang ở nhà.
Nhưng lại không ngờ rằng Tống Nhàn Chi đang đợi cô ở bên ngoài.
"Tống Nhàn Chi, anh làm cái gì vậy?" Tống Điềm Điềm bị dọa nhảy dựng, sợ hãi ôm lấy ngực.
Tống Nhàn Chi quay đầu nhìn đi chỗ khác, giọng điệu bất đắc dĩ: "Đưa rác trong phòng em cho anh, anh đi vứt."
Tống Điềm Điềm nghe xong có chút xấu hổ, nhưng vẫn ôm ngực không buông, nhìn anh, cắn cắn môi nói: “Em tự mình đi vứt, anh đừng quản! Anh, anh đứng chỗ này quá đáng sợ, lần sau đừng làm vậy nữa!"
Tống Nhàn Chi nhìn qua nói: "Em ăn mặc như thế này, đi vứt rác?"
Giọng nói lạnh lùng.
Tống Điềm Điềm cúi đầu nhìn chính mình, mặt trở nên nóng bừng.
Cô dậm dậm chân nhỏ: “Anh thích vứt rác như vậy, đưa cho anh là được…Không được lục lọi!”
Vốn dĩ không muốn nói bốn chữ cuối cùng, nhưng, không thể không đề phòng người khác!
Sau khi đuổi Tống Nhàn Chi đi, Tống Điềm Điềm liền leo lên giường, cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho bạn trai: [Anh trai muốn được khen thưởng gì nha? Là muốn dán vào, hôn, liếʍ hay cắm vào?]
Giọng điệu cố tình rất nhẹ nhàng.
Không biết Tto đang bận cái gì, một lát sau mới trả lời: [Muốn Quyển Quyển.]
[A, anh muốn tất cả chứ gì! Anh trai quá biếи ŧɦái! ] Tống Điềm Điềm lần này là gửi tin nhắn.
Sau đó, cô cởi cúc áo sơ mi trắng, tay nhỏ nắm lấy hai bầu ngực trắng, cầm điện thoại lên chụp ảnh nơi đó.
Không có sương, nhưng chụp được rất nhiều trắng nõn.
Tống Điềm Điềm nhất thời cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn cắn môi gửi cho bạn trai Tto: [Anh trai, muốn dán dán với anh như thế này!]
Tto: [Ừm, Quyển Quyển rất đẹp.]
Một lúc sau, người này lại nói: [Muốn ngậm nó vào miệng ăn.]
[Chỉ muốn ăn thôi sao?] Tống Điềm Điềm không quan tâm đến quần áo, cứ như vậy trực tiếp nằm trên giường, tiếp tục trò chuyện với anh.
Tto: [Hút sữa của Quyển Uyển, hút cả hai cái.]
[Còn gì nữa không? Anh trai quá xấu xa, lại muốn chơi em như vậy!] Tống Điềm Điềm trách cứ, nhưng cơ thể lại nóng bừng, nằm nơi đó vặn vẹo không an phận.
[Cũng muốn chơi những chỗ khác của Quyển Quyển.] Tto lại có thể nói như vậy.
Tống Điềm Thiên ngượng ngùng đến xấu hổ không dám nhìn điện thoại, cố gắng cầm lấy điện thoại gõ chữ: [Anh trai, anh gửi giọng nói được không? Giọng nói của anh rất dễ nghe, muốn chính miệng anh nói!]
Tto ngoan ngoãn gửi giọng nói tới: [Anh trai muốn ôm Quyển Quyển liếʍ, rất muốn làm Quyển Quyển.]
Giọng nói nhàn nhạt lạnh lùng nhưng tim Tống Điềm Điềm lại đập loạn xạ, cảm thấy xấu hổ lại thấy hưng phấn.
[Anh trai sắc tình như vậy, có phải rất cứng không? Anh trai, em xem dươиɠ ѵậŧ!]
Tống Điềm Điềm thề, cô chỉ tuỳ tiện nói như vậy thôi, thật sự không có ý định nhìn cái kia của bạn trai.
Nhưng Tto lại thật sự gửi tới một bức ảnh chụp dươиɠ ѵậŧ.
Rất sạch sẽ, vừa thô vừa dài, rất kinh người.
Tống Điềm Điềm nhìn tới mức sợ hãi kẹp chặt hai chân, tay nhỏ nhịn không được sờ loạn trên người.
Một hồi lâu sau mới hỏi: [Anh trai, anh có đẹp trai không? Dươиɠ ѵậŧ của anh có phải vừa đen vừa xấu không? Không sao đâu, Quyển Quyển sẽ không ghét bỏ anh!]
Sao có thể có dươиɠ ѵậŧ đẹp như vậy chứ? Trong ấn tượng của cô, trong các video khiêu, dươиɠ ѵậŧ đều rất xấu xí!
[Không có, chính là như vậy.] Tto trả lời như thế.