Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 4 - Chương 15: Ma cà rồng bị điên phê chiếm đoạt

Cậu ấy là người của tôi.

Lần này có thể nhìn thấy rõ.

Không biết đây là lần thứ mấy Trần Nguyệt tỉnh lại, nhưng trên người đã không còn những đạo cụ kỳ lạ đó nữa, cũng không có thứ gì ẩm ướt hay nhớp nháp.

"Ngài có khỏe không?"

Một chiếc khăn ấm đặt trên đầu, Trần Nguyệt khó nhọc mở mắt ra, nhắm mắt lại một lúc mới hỏi: "Cậu là ai?"

"Tôi là Dư Hướng An." Cậu ta cúi đầu, không dám xúc phạm Trần Nguyệt: "Tôi là người ngài đã cứu trong quán bar."

Hình như Trần Nguyệt vừa chợt nhớ ra, gật đầu: "Cậu không sợ tôi à?"

"Đương nhiên!" Dư Hướng An ngẩng đầu, sau đó vội vàng cúi đầu, mặt xấu hổ: "Ngài cứu tôi, hơn nữa… hơn nữa…"

"Cậu ấy đâu?" Trần Nguyệt xoa trán, ngắt lời hỏi: "Cậu ấy đi đâu rồi?"

Lông mi dài của Dư Hướng An khẽ run lên: "Ai ạ?"

"Có một đứa trẻ có mái tóc nâu bên cạnh tôi."

"Cậu ấy, cậu ấy..." Dư Hướng An nghẹn ngào, ký ức vô thức ùa về trong đầu.

Hôm đó cậu ta bí mật theo cậu và trốn trong tủ.

Đã thấy mọi thứ.

Làn da trắng nõn của cậu một bên đỏ một bên trắng, trên đó có vô số chấm đỏ nhỏ, không cần nhìn kỹ cũng biết do bị người khác hôn lên. Nếu nhìn kỹ hơn có thể thấy rõ hai núʍ ѵú đứng thẳng trước ngực như hạt đậu đỏ.

Xuống dưới chút nữa là lỗ thịt ướt đẫm, dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc của người đàn ông ra vào, thịt mềm hồng hào đung đưa.

Còn có người nhỏ xinh không ngậm được miệng lại phát ra những âm thanh đó.

Nghĩ đến đây, Dư Hướng An nhịn không được đứng dậy.

Cậu ta vặn vẹo thân thể, che phía dưới lại: "Đại nhân, ngài có biết..."

Dư Hướng An bỗng nhiên không đành lòng nói tiếp.

Cậu rất kiêu ngạo, nếu biết đã bị chứng kiến

toàn bộ quá trình bị xâm phạm sẽ như thế nào.

Sẽ gϊếŧ chết cậu ta ư?

Trong lòng cậu ta không hiểu sao lại hưng phấn, chết trong tay đại nhân là một chuyện vinh dự cỡ nào.

Trần Nguyệt xoa thái dương, không có kiên nhẫn hỏi: "Cuối cùng thì cậu muốn nói gì?"

"Đại nhân hãy gϊếŧ tôi đi."

Giọng nói của Dư Hướng An run lên, ngón tay run rẩy kịch liệt, không kìm được hưng phấn: "Xin ngài hãy gϊếŧ tôi, ăn thịt tôi hoặc trực tiếp gϊếŧ tôi, thế nào cũng được."

Cậu ta thậm chí còn nghĩ đến việc tay Trần Nguyệt vặn cổ mình, cảm giác ngột ngạt vô tận dần lan tràn trong người.

Đôi tay của Trần Nguyệt sẽ vì cậu ta mà siết chặt, những đường gân trên cánh tay cũng sẽ dần xuất hiện, vẻ mặt của cậu lúc đó sẽ như thế nào, liệu cậu có nhớ được mình không?

"Cậu bị điên à?" Trần Nguyệt quay người lại hỏi: "Cậu ấy đi đâu rồi?"

Tại sao lại nhắc đến anh ta!

Dư Hướng An cuộn ngón tay lại, bấm thật chặt vào lòng bàn tay để lại dấu móng tay, cậu ta cố gắng gượng cười nhưng đáng tiếc lại thất bại, vẻ mặt không ra làm sao: "Đại nhân, nếu ngài cần bạn đồng hành, tôi cũng có thể, tôi có thể làm mọi thứ."

"Có lẽ đại nhân cũng không cần cậu đâu."

Ngụy Phù Vân với ánh mắt ôn hòa đi ra từ trong bóng tối: "Trần Nguyệt đại nhân, ngài đang tìm tôi à?"

Đuôi tóc màu nâu hạt dẻ chậm rãi lay động trong không trung, trong ánh sáng mờ có một luồng khí khó nắm bắt.

Dư Hướng An đứng lên, con ngươi co lại: "Sao anh lại tới đây? Không phải anh..."

"Không phải tôi đã chết rồi sao à?" Ngụy Phù Vân dựa vào tường, âm thanh rất nhẹ nhàng, giống như tủi thân: "Đại nhân, cậu ta muốn gϊếŧ tôi."

Hệ thống: [...]

Trần Nguyệt chặc lưỡi: [Mi thì biết cái gì? Cái này gọi là trà xanh."]

Ngụy Phù Vân chậm rãi đi tới, nước mắt chảy dài trên mặt nhưng lại không khóc thành tiếng: "Trần Nguyệt đại nhân, cứu tôi."

"Tôi không có!" Dư Hướng An trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn sang: "Tôi không có! Thật sự!"

Ngụy Phù Vân chỉ vào vết đỏ trên cổ mình: "Chẳng lẽ tôi tự muốn chết à?"

Vết đỏ này rõ ràng là dùng một sợi dây thừng siết trên cổ, tạo ra hình ảnh bị đánh lén từ phía sau, bị siết cổ thật chặt mới có vết như vậy.

===========

Liên hệ mình qua Telegram khi bạn mua combo được giảm giá thêm 10% nữa nhaaa. Telegram: https://t.me/trish_nguyen