Vai Chính Luôn Được Điên Phê Ái

Quyển 4 - Chương 13: Ma cà rồng bị điên phê chiếm đoạt

Nếu thấy truyện hay thì mọi người hãy đề cử/donate để mình có thêm động lực ra chương mới nha. Yêu mọi người(づ ̄3 ̄)づ╭❤~

==============================

Hôn từ mặt đến cổ, hầu kết, xương quai xanh... rồi cắn vào núʍ ѵú, Ngụy Phù Vân quan sát nét mặt của cậu, cố gắng dùng lưỡi ma sát quầng vυ'.

Dươиɠ ѵậŧ nhếch lên, Ngụy Phù Vân cảm thấy thật đáng yêu nên hôn dọc bụng, cuối cùng đưa dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong miệng.

Trên đời sao có thể có tạo vật như vậy?

Anh quỳ trên mặt đất, ngước nhìn vị thần của mình, cẩn thận thổi kèn cho thần minh của mình.

Trần Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, toàn thân nóng bừng, đặc biệt là kɧoáı ©ảʍ dày đặc bên dưới. Cậu không biết làm sao mà chiếc lưỡi lại dài đến mức có thể dễ dàng bắt lấy bộ phận nhạy cảm.

Khoang miệng nóng bỏng nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ Trần Nguyệt xuống cổ họng, miệng mυ'ŧ lấy nó, côn ŧᏂịŧ màu hồng bị hút thật chặt, Trần Nguyệt thậm chí có thể cảm nhận được động tác hầu kết nuốt xuống.

Âm thanh bú ʍúŧ vô cùng rõ ràng.

Trên người cậu có một ít mùi tanh nhưng Ngụy Phù Vân không để ý, ngược lại càng lúc càng mê mẩn, bú ʍúŧ một cách thích thú như thể đó là món ăn ngon nhất trên đời.

Ngụy Phù Vân ngẩng cao đầu, xương sống cong lên, cho dù đang quỳ nhưng tư thế vẫn ngay thẳng kiêu ngạo, người như vậy tuyệt đối không nên đặt dưới người khác.

Nhưng sự thật là anh không chỉ tình nguyện sống dưới quyền người khác mà còn sẵn sàng làm những hành động dơ bẩn vì Trần Nguyệt.

Hai tay bị trói không thể thoát ra, Trần Nguyệt nghiến răng muốn xuất tinh nhưng không thể.

"Để cho... để cho tôi bắn..." Cậu nhịn không được, liều mạng đưa dươиɠ ѵậŧ của mình vào trong miệng: "Con người, anh…"

"Bá tước nhỏ chờ một chút."

Ngụy Phù Vân lấy ra một chiếc bao da có một dươиɠ ѵậŧ giả thô dài, dùng ngón tay duỗi vào lỗ hậu ướŧ áŧ của cậu rồi nhét vào.

Phía trên dươиɠ ѵậŧ giả có thêm một chiếc bao dài không biết dùng để làm gì, Ngụy Phù Vân đem bao dài đâm thẳng vào người Tiêu Thần Nguyệt rồi chặn lại.

Với một tiếng "cạch", đồ trang trí tinh xảo hiện ra.

Lỗ hậu và dươиɠ ѵậŧ đều bị che kín hợp với da thịt không có khe hở, trên đó có những sợi tơ vàng là một thứ được chế tạo đặc biệt cho giống cái.

Ngoài ra còn có một ngôi sao nhỏ được gắn ở đầu dươиɠ ѵậŧ, tạo ra âm thanh dễ nghe khi di chuyển.

Ngụy Phù Vân không khỏi nuốt khan.

Anh hạ sợi dây xuống một chút rồi ngồi xuống bên dưới để Trần Nguyệt có thể ăn hết dươиɠ ѵậŧ vào.

Xương bướm xinh đẹp tựa như sắp bay đi, tấm lưng trắng nõn mềm mại mịn màng, Ngụy Phù Vân móc côn ŧᏂịŧ lớn của mình ra cắm vào trong bướm nhỏ mỏng manh ẩm ướt.

Bướm nhỏ cảm nhận dươиɠ ѵậŧ quen thuộc, phần thân dưới của cậu đã mềm ra thành một bãi nước nên không cần tốn nhiều công sức liền ăn hết dươиɠ ѵậŧ.

"A... không, nó quá lớn..."

Trần Nguyệt ngồi phía trên nuốt trọn cả dươиɠ ѵậŧ, muốn đứng dậy chỉ có thể nhón chân đứng trên mặt đất, còn đôi tay bị treo trên cao chỉ có thể vung vẩy một cách yếu ớt.

Ngụy Phù Vân cố ý đẩy lên, côn ŧᏂịŧ ngâm trong lỗ thịt, rất nhanh bụng cậu nhô lên một chút.

Trần Nguyệt không nhìn thấy gì, toàn thân trở nên nhạy cảm: "Không được ha ưʍ..."

"Em đã da^ʍ thành như vậy rồi còn không được à?" Ngụy Phù Vân tách hai chân cậu ra dùng sức đánh xuống: "Bé da^ʍ có phải muốn người đàn ông khác không?"

Khác là ai?

Trần Nguyệt không biết còn có người đàn ông nào nữa, vừa định nói chuyện thì lại bị đánh mạnh.

"Á!"

Bướm nhỏ dâʍ đãиɠ được mở rộng, thậm chí có thể nhìn thấy phần thịt bên trong đang vặn vẹo, dươиɠ ѵậŧ lớn tấn công bướm nhỏ một cách hung mãnh, anh nhéo thịt đùi mềm mại, dùng sức đâm lên.

Bướm nhỏ ướt đẫm chảy nước, giống như đôi mắt giấu trong bịt mắt, Ngụy Phù Vân tiếc nuối vì không nhìn thấy nó, đồng thời cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Trần Nguyệt không nhìn thấy gì chỉ có thể hưởng thụ tình yêu của anh.

"Như vậy còn không da^ʍ? Nói đi!" Ngụy Phù Vân nóng lòng, đột nhiên ghen tị với sợi dây trói cậu: "Chính là muốn bị đàn ông cᏂị©Ꮒ đúng không?"