Những cú đâm cường độ cao nối tiếp nhau, bụng bị cᏂị©Ꮒ nhô lên, Trần Nguyệt khóc đến mức cảm giác như mình đã hoàn toàn trở thành bao dươиɠ ѵậŧ để anh phóng thích du͙© vọиɠ, trở thành vật do anh độc chiếm.
Ngụy Phù Vân ôm lấy eo của cậu, vùi thật sâu vào trong cổ Trần Nguyệt, hầu kết lên xuống: "Bà xã, bà xã, tôi rất yêu em."
Họ hòa làm một, cơ thể họ khăng khít với nhau như thể sinh ra đã như vậy.
Tử ©υиɠ đã hoàn toàn được cᏂị©Ꮒ thành hình dáng dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần va chạm đều hận không thể nhét toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào, nện vào chỗ sâu nhất rồi rút ra, quanh lỗ thịt đều bị thấm ướt, không biết đã cao trào bao nhiêu lần.
Nước tràn ngập khắp ngựa gỗ, dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể phân biệt được.
Ngựa gỗ lắc lư, dươиɠ ѵậŧ giả vừa dày vừa cứng đâm vào bên trong, chuỗi hạt ở lỗ sau di chuyển theo dươиɠ ѵậŧ.
Toàn thân Trần Nguyệt phiếm hồng mềm mại, bướm nhỏ đã bị kéo căng đến mức tối đa nhưng việc nuốt dươиɠ ѵậŧ vẫn vô cùng khó khăn.
"Không được đâu, a ha…"
"Bà xã không cần vội."
Tấm màn trước ngựa gỗ đột nhiên được mở ra, vô số đạo cụ hiện ra, cái gì cũng có, thậm chí có rất nhiều thứ cậu chưa từng nhìn thấy.
Đôi con ngươi đỏ rực khẽ run lên, Trần Nguyệt há miệng, nước bọt không ngừng chảy ra, đầu lưỡi mềm mại cử động.
Cậu đáng yêu như vậy nhưng Ngụy Phù Vân vẫn không hề tỏ ra thương xót.
"Bá tước nhỏ đừng nóng vội, vẫn còn nhiều món đồ chơi vô dụng lắm."
Trần Nguyệt ngất đi một lần, khi tỉnh lại đã có một chút sức lực, nhưng vẫn không thể dùng sức.
Trước mắt tối đen như mực không thể nhìn thấy gì.
Lại bịt mắt nữa!
"Con người, cuối cùng thì anh là ai?"
Hai tay cậu bị trói, toàn thân treo lơ lửng trên không trung, ngón chân chỉ miễn cưỡng chạm đất, Trần Nguyệt đành phải dùng hết sức để khởi động các ngón tay.
Bàn tay mang bao tay da của Ngụy Phù Vân vuốt ve từng chút một, cuối cùng dừng lại ở núʍ ѵú đỏ mọng, anh nhẹ nhàng nhéo nó, thật hấp dẫn, giống như trái cây mới hái đẹp đẽ và thơm ngon.
Nét mặt anh dần sâu hơn, đầu lưỡi để ở chỗ nhô ra ấn mạnh vào.
"A ha..."
Cảm nhận được miệng ấm áp ngậm lấy, đầu lưỡi phía trong lên xuống, cơ thể Trần Nguyệt căng lên, dòng điện chạy dọc sống lưng, bộ ngực nhỏ nhắn mềm mại trở nên cứng như đá trong nháy mắt.
Ngụy Phù Vân ôm lấy dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu, ngón tay cái ấn vào lỗ nhỏ, cười nói: "Bà xã, phía dưới của em cứng quá."
"Buông ra!" Trần Nguyệt thích muốn chết ngẩng cổ: "A, đừng..."
Ngụy Phù Vân cụp mắt, ngón tay linh hoạt di chuyển trên dươиɠ ѵậŧ nhỏ, lòng bàn tay thô ráp đầy vết chai điên cuồng trêu chọc dươиɠ ѵậŧ yếu ớt.
Dươиɠ ѵậŧ nhỏ nhếch lên, hai bên đùi trắng nõn lộ ra, làn da trên đó mềm mại tuyệt đẹp.
Mặt Trần Nguyệt đỏ bừng, cơ thể bắt đầu run rẩy nhưng hai tay bị trói không thể tự do cử động, chỉ có thể di chuyển hông chà xát nó vào lòng bàn tay: "Sắp bắn… a, sắp bắn rồi..."
Đôi mắt Ngụy Phù Vân tối sầm lại, anh cố ý đè xuống lỗ sáo sắp xuất tinh của cậu.
"Á a ha..." Trần Nguyệt không hiểu vì sao anh không cho cậu bắn ra, vặn vẹo cơ thể: "Để, để cho tôi hức..."
"Bà xã đừng nóng vội."
Ngụy Phù Vân lấy ra một cây kim mảnh ở bên cạnh, không giống với những cây kim thông thường, nó dài bằng nửa ngón trỏ, phía trên có đầu tròn thay vì nhọn, trong suốt như pha lê sáng bóng. Trần Nguyệt nhìn thấy càng cố gắng vặn vẹo.
Anh dùng móng tay cạy lỗ nhỏ rồi nhanh chóng nhét cây kim mảnh vào lỗ hơi hé mở đó.
"Á..."
Dươиɠ ѵậŧ sắp xuất tinh đau đớn rũ xuống, Ngụy Phù Vân đau lòng liếʍ nước mắt của cậu, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
Phía dưới vừa đau vừa thích, dươиɠ ѵậŧ mềm xuống lại ngóc đầu, Trần Nguyệt nức nở rơi nước mắt: "Đừng mà… cầu xin anh..."
Ngụy Phù Vân liếʍ đi từng giọt nước mắt: "Bà xã đừng sợ, không sao đâu, sẽ rất thích."