Trần Nguyệt nhận ra có điều gì đó không đúng.
Cơ thể cậu như đang thiêu đốt, nóng lòng muốn có thứ gì đó xâm nhập vào cậu.
Chính là người đàn ông đã xâm phạm cậu! Sao anh dám!
"Bà xã, bà xã." Ngụy Phù Vân ngọt ngào cọ chân cậu, động tác trên tay cũng không ngừng: "Bà xã thơm quá, bà xã."
Bướm nhỏ của Trần Nguyệt ngứa đến mức cậu không thể chịu đựng được nữa, hận không thể bật người để anh cᏂị©Ꮒ vào ngay lập tức, nhưng cơ thể cậu tê liệt đến mức chỉ có thể mở rộng bướm nhỏ phát da^ʍ.
Một luồng nhiệt đột nhiên xông vào!
"A…"
Những đường gân quấn quanh dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông lớn đến mức Trần Nguyệt gần như nghĩ rằng nội tạng của cậu đều bị đâm hỏng.
Xương mu bị va chạm rất đau, bướm nhỏ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rỉ ra nước, tinh hoàn nặng trịch cũng muốn đâm vào tranh mảnh đất màu mỡ, bụng phẳng lì bị đâm nhô lên, suýt nữa cậu đã nôn ra.
"Bé da^ʍ!"
Bao tinh hoàn nặng trịch đánh vào làm cánh môi âʍ ɦộ run lên, quanh bắp đùi để lại vết đỏ, bên trong lỗ thịt hút chặt dươиɠ ѵậŧ, trên trán Ngụy Phù Vân nổi lên gân xanh, anh không nhịn được xuất tinh lần thứ hai.
Trần Nguyệt khóc nức nở, côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cậu quá lớn so với bướm nhỏ của cậu, thịt mềm bên trong xoắn lại với nhau, nước tràn ra.
Ngụy Phù Vân chôn dươиɠ ѵậŧ của anh vào trong để nghỉ ngơi, đợi đến khi hơi thở của người dưới thân dần bình tĩnh lại mới lấy đồ vật đã chuẩn bị từ lâu ở bên cạnh ra: "Ông xã biết em ăn chưa no nên đã đặc biệt chuẩn bị một ít đồ chơi nhỏ."
Sợi băng đỏ bám chắc bao bọc toàn bộ hộŧ ɭε, vừa chạm vào nước đã bắt đầu điên cuồng siết chặt, cắn chặt hạt đậu.
"A... hộŧ ɭε sắp bị cắn hư rồi..."
Trần Nguyệt tội nghiệp còn tưởng là người đàn ông cắn vào hộŧ ɭε của cậu khiến cậu sung sướиɠ đến mức tiết ra nước da^ʍ liên tục.
Lỗ sau bị nhét một chuỗi hạt vào, khi cảm nhận được nhiệt độ của vách thịt bên trong, nó nở ra và khóa bên trong lỗ hậu. Người đàn ông đem dươиɠ ѵậŧ đang chôn trong tử ©υиɠ cắm vào lỗ sau chung với chuỗi hạt cùng di chuyển.
Miệng lỗ bị đau vì căng rộng, dươиɠ ѵậŧ đâm rút vào thịt mềm, thịt đỏ tươi bị kéo ra vừa mềm vừa da^ʍ, tham lam mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ.
Ngụy Phù Vân bế cậu lên, vừa đi vừa cᏂị©Ꮒ lỗ sau.
"Bà xã siết chặt quá, ông xã sắp bị em siết tới bắn rồi." Anh tóm lấy chân Trần Nguyệt, mạnh mẽ đâm vào từ phía sau: "Bướm nhỏ chưa được ăn no đúng không, ông xã mang em đi ăn."
Ngựa gỗ màu đen bằng đồng đứng cao, trên đó có một dươиɠ ѵậŧ giả thô to, Ngụy Phù Vân không hề chào hỏi liền cắm vào bướm da^ʍ không ngừng chảy nước.
"A á, bướm nhỏ ăn vào rồi..." Ánh mắt Trần Nguyệt mê ly, lửa nóng trong cơ thể không cách nào dập tắt: "Hộŧ ɭε sắp hư rồi, a ha..."
Ngụy Phù Vân cũng ngồi lên trên, âm thầm ghen tị với dươиɠ ѵậŧ giả trước mặt: "Bà xã dâʍ đãиɠ, ông xã đang nhìn đây! Làm sao có thể hư được!"
Ngựa gỗ bắt đầu di chuyển, bướm nhỏ phía trước đang ăn dươиɠ ѵậŧ giả, lỗ sau đang ngậm dươиɠ ѵậŧ lớn quá mức của người đàn ông, hai thứ đồng thời di chuyển không phân biệt được cao thấp trong cơ thể cậu.
Dươиɠ ѵậŧ giả trên ngựa gỗ khiến bướm nhỏ nóng bừng, hộŧ ɭε sưng tấy thậm chí còn to hơn những lần trước. Từ phía sau có thể thấy rõ rằng mỗi lần va chạm thịt mềm đều sẽ quấn chặt dươиɠ ѵậŧ giả, ăn nó một cách vô cùng vui sướиɠ.
"Bướm da^ʍ! Bé da^ʍ!" Ngụy Phù Vân ghen tị đỏ mắt: "Ăn đồ giả cũng có thể dâʍ đãиɠ như vậy ư?"
Trần Nguyệt hiếm khi cảm thấy oan ức.
Rõ ràng là người đàn ông cho cậu ăn, sao có thể trách cậu được?
Bướm nhỏ lầy lội run rẩy phun nước, dải băng trên hộŧ ɭε mài lên khiến cậu bị đau, cậu mím chặt môi, ngón chân duỗi thẳng đến trắng bệch.
Cái bụng phẳng lì chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, Trần Nguyệt không nhớ người này đã bắn bao nhiêu lần, kɧoáı ©ảʍ dày đặc lần lượt kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bướm nhỏ mềm mại đỏ bừng đạt cao trào, chảy nước da^ʍ òng ọc.