"Ưm a..." Trần Nguyệt vô thức rêи ɾỉ, nghiêng đầu sang bên kia.
Ngụy Phù Vân dừng lại, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cậu.
Đó là nơi mà anh không dám khinh nhờn.
Môi dưới Ngụy Phù Vân run lên, chậm rãi cẩn thận nghiêng người tới.
"Chỉ nhìn một cái thôi." Anh tự nhủ, tế bào trong cơ thể đang đập rộn ràng vì lo lắng: "Tôi muốn thấy rõ hơn một chút."
Đôi môi cậu hơi hé ra để lộ hàm răng trắng đều đặn bên trong, chiếc lưỡi nhỏ dấu ở bên trong không di chuyển.
Ngụy Phù Vân run rẩy, vô thức nuốt khan.
Gió thổi trong con hẻm chật hẹp, bóng cây trên tường lắc lư, xung quanh thật yên tĩnh, xa xa có tiếng ồn ào, trong ánh sáng mờ nhạt, hai bóng người đang dính sát bên nhau.
Dưới ánh trăng, có người âm thầm khinh nhờn thần minh.
"Trần Nguyệt đại nhân."
"Trần Nguyệt đại nhân, tỉnh lại đi."
Mái tóc nâu hạt dẻ mơ hồ lay động theo gió, Trần Nguyệt ngơ ngác mở mắt.
"Ngụy... Ngụy Phù Vân?"
Ngụy Phù Vân nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, hai tay chống cằm: "Trần Nguyệt đại nhân, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài."
"Chúng ta về nhà đi."
"Đại nhân, sao ngài càng làm càng khiến cho bản thân bẩn như vậy?"
Ngụy Phù Vân ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bướm nhỏ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Nguyệt, lỗ nhỏ run lên vì nhiệt độ của đầu ngón tay. Anh kìm chế khóe miệng sắp nhếch lên, sự chiếm hữu trong mắt gần như sắp tràn ra.
Hệ thống phàn nàn, [Thật biết giả vờ.]
Trần Nguyệt chậc lưỡi nói: "Mi thì biết cái gì? Cái này gọi là tình thú."]
[Cho nên quả nhiên cậu biết anh ta.]
Anh cởϊ áσ khoác khoác lên cho Trần Nguyệt, trên môi nở nụ cười: "Trần Nguyệt đại nhân, chúng ta về nhà nhé?"
Diễn xuất của Ngụy Phù Vân giả đến mức không người bình thường nào có thể giữ bình tĩnh sau khi nhìn thấy cảnh này.
Trần Nguyệt chỉ giả vờ như không biết gì.
"Quay người lại." Trần Nguyệt ra lệnh, vẻ mặt luôn xa cách: "Ai bảo cậu tới chỗ tôi?"
Ngụy Phù Vân chân thành xin lỗi: "Thật xin lỗi, đại nhân."
Anh ngẩng đầu lên, vô cùng yêu thích vẻ mặt của Trần Nguyệt, si mê nói: "Tôi chỉ là rất nhớ ngài thôi."
Thần minh của anh cao không thể với tới được, quá xa vời.
Không có ngôn ngữ nào trên thế giới này có thể diễn tả được thần của anh. Anh vừa muốn Trần Nguyệt mãi mãi đứng bên trên thế giới, vừa muốn cậu sẵn sàng cúi đầu yêu anh.
Ngụy Phù Vân muốn quá nhiều.
Anh nhìn chằm chằm vào động tác của Trần Nguyệt chỉ cảm thấy mọi thứ ở cậu đều tốt, mỗi sợi tóc đều mọc ở nơi anh thích.
"Đi thôi." Trần Nguyệt mặc quần áo vào, cánh hoa dâʍ đãиɠ không thể khép lại được, chỉ có thể kệ bướm nhỏ từ từ co rút lại khi đi: "Về nhà đi."
Lần đầu tiên Ngụy Phù Vân cảm thấy lời này nghe dễ chịu như vậy, nhếch miệng cười: "Được."
*
Trần Nguyệt xoay người, mơ hồ cảm giác được trên người có thứ gì động đậy, cậu muốn mở mắt ra nhưng dù thế nào cũng không mở mí mắt ra được.
"Ưʍ... a..."
Ngụy Phù Vân kéo cánh môi âʍ ɦộ ra đưa mặt lại gần.
"Thơm quá." Anh nuốt nước bọt, không nhịn được thè lưỡi khéo léo liếʍ hộŧ ɭε đang nhô lên: "Bé da^ʍ chảy nhiều nước như vậy, có phải để ông xã uống giúp em không?"
Ý thức của Trần Nguyệt vẫn còn đó nhưng cơ thể cậu đã mất kiểm soát, ngay cả những động tác cơ bản cũng không thể thực hiện được.
Là ai?
Tại sao cậu không thể di chuyển?
"Bé cưng đừng nóng vội." Ngụy Phù Vân mυ'ŧ bướm nhỏ ướt đẫm nước da^ʍ: "Ông xã sẽ giúp em bú bướm nhỏ."
Dươиɠ ѵậŧ lớn lập tức bung ra, những đường gân bên trên vô cùng mạnh mẽ, thứ xấu xí khủng khϊếp này quá thô dài, khiến bướm nhỏ đã được yêu thương mấy lần cũng không chịu nổi.
Anh dùng tay bao quanh dươиɠ ѵậŧ của mình, phối hợp di chuyển với động tác trên miệng.
"A a..." Trần Nguyệt cắn răng lại vẫn không nhịn được phát ra tiếng rên: "Ưm ngứa quá..."
Chiếc lưỡi gian da^ʍ bướm nhỏ mềm mại, ấn vào lỗ thịt, dùng lưỡi bắt chước động tác cᏂị©Ꮒ làm, đầu lưỡi trơn trượt kéo ra sợi chỉ bạc, ngày càng nhiều nước da^ʍ làm khuôn mặt Ngụy Phù Vân ướt đẫm.