Khúc Ca Cuối Của Tình Yêu

Chương 22: Quá khứ - Người quen

Thời gian của kì nghỉ đông này vô cùng ít, không đến một tháng thì đã lại vào học. Lần này thời gian Bách Tử ở lại nhà dài hơn một chút, nhưng cũng không được mấy ngày, song Bách Lục đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi. Cô đút tất cả vở bài tập làm trong kì nghỉ đông vào cặp, một học kì mới lại bắt đầu.

Trong học kì mới, chuyện lớn nhất cũng chính là học sinh khối mười một mười hai chuyển từ khu mới qua. Nguyên nhân rất nhiều, có điều trong trường vẫn đồn ở bên khu mới đâu đâu cũng đều đang thi công, có một nữ sinh chạy ra ngoài buổi tối, rất muộn mới được bạn trai đưa về trường, sau khi trèo tường, bạn trai cũng đã đi, bạn nữ đó bị một vài công nhân XX ngay trong trường. Bên phía nhà trường không nói rõ bất cứ điều gì về chuyện này, tin đồn cũng chỉ xuất hiện từ miệng một vài học sinh. Nhà trường sợ lại xuất hiện chuyện tương tự, trực tiếp bảo học sinh ở lại khu cũ, đợi khu mới hoàn toàn ngừng thi công thì mới chuyển toàn bộ qua, dẫu sao khu cũ đã có hiệp nghị với một nhà máy bán với giá tám trăm triệu rồi.

Tuy tin đồn không đâu không có, nhưng với những học sinh học hành căng thẳng, chút tin đồn đó hoàn toàn không có sức ảnh hưởng gì.

Chẳng hạn như việc học sinh khối mười một mười hai chuyển qua, ngoại trừ lúc học cảm thấy hơi đông người thì không có bất cứ ảnh hưởng gì với cuộc sống.

Tô Bách Lục vẫn rất cố gắng học tập như trước đây, chỉ là kiến thức học ngày càng khó, mỗi kì thi hằng tháng cô đều sẽ căng thẳng, sợ xếp hạng thành tích cả khối của mình tụt xuống, ảo não đủ kiểu vì thành tích, cuối cùng cô vẫn vì thành tích mà lo lắng vẩn vơ giống những người khác.

Mùa xuân Nam Thành rất dễ chịu, trong khu cũ có rất nhiều loài cây mọc tươi tốt và những đóa hoa đủ màu sắc.

Mỗi lần học hành áp lực đến mức không thở nổi, cô đều sẽ đi dạo trong trường, mùi vị cũ kĩ này khiến tâm trạng cô trở nên bình ổn.

Sau khi tan học hôm thứ sáu, cô lại đến “căn phòng bí mật” lần nữa, học kì này cô rất ít khi đến đây.

Đầu tiên cô ngồi một lúc dưới dàn nho, rồi mới đi đến “căn phòng bí mật”. Trước đó cô đã từng nghe ngóng, ngày trước chỗ này đều là các tòa nhà dạy học, “căn phòng bí mật” này là một siêu thị nhỏ, sau khi các tòa nhà dạy học ở đây bị phá bỏ, siêu thị nhỏ này đương nhiên cũng chuyển đi. Không có bí mật thực sự gì, cũng không có chuyện kì lạ nào.

Khi cô đẩy cửa căn phòng này ra, cửa vẫn kêu kẽo cà kẽo kẹt như lúc trước.

Có điều, cô có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đã khác. Căn phòng vẫn luôn bám rất nhiều bụi, đến mức cô đi vào cũng sẽ để lại dấu chân, nhưng bây giờ, sàn căn phòng rất sạch, không có chút bụi nào. Có điều đồ đạc trên đất rối loạn hơn, khắp nơi đều là bút vẽ bày la liệt, rất nhiều tờ giấy trắng cũng nằm chỏng chơ trên nền, một bức tranh vẽ dở một nửa treo trên giá vẽ, là dàn nho bên ngoài. Vậy mà có người vẽ dàn nho bên ngoài, khóe miệng cô cong lên. Cô tỉ mỉ thưởng lãm một chút, nếu có thể tô màu thì nhất định sẽ cực kì giống.

Đáng tiếc, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ đọc sách, những thứ khác cô đều không biết. Nghệ thuật gì đó, sở thích khác gì đó, dường như cô đều không có.

Nghĩ đến đây, cô có chút cảm khái, nhưng không mãnh liệt.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn bảng pha màu, tay sờ lên, nhiễm một vệt xanh lục.

Cô ngẩn người nhìn màu xanh lục đó, trên mặt dần vẽ ra nụ cười.

Thì ra, thật sự có người ở đây, là người nửa trăm trước ư?

Hình như cô không cẩn thận đi vào nơi bí mật của người khác rồi, tính ra thì hình như không đạo đức cho lắm.

Sẽ là người thế nào ở đây nhỉ?

Vẽ tranh?

Cô lại đi một vòng trong phòng, phát hiện một vài chai rượu bên ngoài viết chữ nước ngoài cùng mấy mẩu thuốc lá.

Điều này khiến tưởng tượng của cô thêm phần tối tăm, cô không thích nam sinh uống rượu và hút thuốc.

Chỉ là khi suy nghĩ đó vừa nảy ra, cô đã tự hỏi mình, vì sao người đến đây nhất định phải là con trai chứ? Có thể là con gái cũng không biết chừng?

Đáng tiếc ngôi trường này không có học sinh khối nghệ thuật, vậy hẳn là một người cực kì yêu thích mỹ thuật rồi.

Thành tích tốt như thế, còn có thể học vẽ tranh, thật sự rất giỏi đấy.

Không giống cô, ngoài học tập thì thật sự không biết mình có thể làm gì nữa.

Lần này, thời gian cô nán lại hơi dài.

Mỗi lần đến đây, lòng cô luôn thoát khỏi sự phiền não mà trở nên bình lặng, đây thật sự là một nơi rất thần kỳ.

Cuối tuần, cô học cách không khiến mình nhàm chán như thế nữa, tuy không mua thứ gì nhưng cũng sẵn lòng cùng bạn cùng phòng ra ngoài đi dạo. Cô không muốn tầm nhìn của mình quá hạn hẹp. Thế giới bên ngoài thật sự rất đặc sắc, điều này khiến cô thường cảm thấy vòng giao thiệp của mình quá nhỏ bé.

Mỗi cuối tuần, trên sân bóng rổ luôn có các nam sinh mặc áo ba lỗ quần đùi chơi bóng, người vây quanh cũng không ít, đây cũng được coi là một thú vui ngoài giờ học.

Lần này người vây xung quanh đông hơn trước rất nhiều, Bách Lục bị bạn cùng phòng kéo qua.

Mới đi qua, bạn cùng phòng đã cười, “Có Lương Hạo theo đuổi cậu ở trong đó kìa!”.

“Thế à?”

“Nhưng mà thực lực hai đội tương đương.” Bạn cùng phòng dường như rất hưng phấn, “Tớ nghe nói từ cách đây rất lâu hai phe này đã tranh chấp rồi”.

Bách Lục xem không hiểu lắm, cũng chỉ gật đầu.

Bạn cùng phòng lại lôi cô một mạch đến hàng đầu.

Lúc này, vừa khéo là thời gian nghỉ giữa trận.

Lương Hạo cứ vậy chạy thẳng qua, vô cùng mừng rỡ.

“Em đến cổ vũ cho tôi à?” Lương Hạo hoan hỉ nhìn cô.

“Chỉ là đi ngang qua thôi.”

Cô vừa dứt lời, bạn cùng phòng đã sắp ngất xỉu luôn rồi.

Lương Hạo không vì thế mà mất nhiệt tình, “Em ngồi đây đừng đi, tôi sẽ mang một trận thắng về cho em”.

Cô cúi đầu, không biết rằng, mấy nam sinh đội bên kia đứng cạnh nhau vừa uống nước khoáng vừa nhìn cảnh tượng này. La Trạch cười xấu xa, “Hóa ra hoàng tử bóng rổ của chúng ta thích kiểu này”.

Anh ta vừa nói xong, không ít người đều nhìn qua.

La Trạch thấy lời mình nói không thu hút được sự chú ý của Đặng Cảnh Nam, bèn vỗ vỗ anh, “Sao thế?”.

Dạo này Đặng Cảnh Nam bị cô hoa khôi kia làm cho phiền gần chết, ngày ngày đều quấn chặt, bây giờ khó khăn lắm mới thoát khỏi, hiếm khi được vui vẻ một trận.

Đặng Cảnh Nam thuận theo ánh mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy cô gái đó cúi đầu trước mặt Lương Hạo, không nhìn rõ tướng mạo cho lắm, có điều trông có vẻ cũng không tệ.

Anh bò dậy khỏi mặt đất, cầm bóng, ném thẳng về phía Lương Hạo.

Lương Hạo đón bóng bằng một tay, nhìn Đặng Cảnh Nam với vẻ tức giận.

Đặng Cảnh Nam nhếch miệng cười, “Nên vào trận rồi”.

Đừng lề mề nữa.

Đặng Cảnh Nam nói xong, cởϊ áσ ngoài mặc lên người lúc hết hiệp ra, vào thẳng sân.

Lương Hạo nhìn Bách Lục với vẻ tiếc nuối, “Tôi vào sân đây”. Nói xong bèn đặt chai nước trong tay vào tay Bách Lục.

Cô hơi câm nín, bây giờ mình thật sự muốn đi cũng không đi được rồi.

Cô không hiểu về bóng rổ, ngoại trừ có thể nhìn thấy bóng từ tay ai đi vào rổ, những thứ khác cô hoàn toàn không hiểu.

Cho dù vậy, cô cũng có thể biết, bên đội đối đầu Lương Hạo có một chàng trai thường đoạt được quyền ném bóng vào rổ.

Chủ nghĩa cá nhân trong truyền thuyết?

Vào lúc này, Bách Lục cũng biết, thì ra thật sự có người có thể thu hút tầm mắt của bạn một cách đơn giản, ngay cả chào hỏi cũng không có một tiếng nào.

Hai đội thi đấu sát nút, cuối cùng đội Lương Hạo thua trận với ba điểm cách biệt.

Có điều Bách Lục không mong mỏi được thứ nhất, cô có thể cảm thấy Lương Hạo cũng đã cố hết sức rồi. Sau khi anh ta ra sân, cô chủ động chạy đến đưa nước, “Anh chơi cừ lắm”.

Cô cười rất tự nhiên, Lương Hạo ngẩn ra, nhận được sự an ủi cho thất bại vừa rồi.

Đặng Cảnh Nam đi qua người họ đột ngột quay đầu, mắt nhìn chăm chăm vào Tô Bách Lục.

Cũng vào lúc này, cô đột nhiên cảm nhận được ánh mắt đó.

Một khuôn mặt tinh xảo với ánh nhìn khinh khỉnh.

Sao lại hơi quen mắt như vậy?