Một tuần mới, ngày đầu tiên đi làm, các đồng nghiệp nhao nhao kể về tin tức giữa Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương. Đặng Cảnh Nam đúng là tự làm theo ý mình, bỏ ngoài tai các ý kiến khác mà cho Lưu Tương trở thành người đại diện. Dù là độ nổi tiếng hay hình tượng, Lưu Tương đều chưa đủ độ, rõ ràng người ta vừa nhìn đã biết trong đó có mánh gì.
Giang Doanh ghét Lưu Tương đó gần chết, vừa nhìn đã thấy có tướng kẻ thứ ba.
Bùi Chí Viễn đang phân việc cho Tô Bách Lục, cũng bâng quơ hỏi cô một vài chuyện không liên quan đến công việc. Giang Doanh đứng một bên, không nhịn được đi qua, nói với Bùi Chí Viễn: “Phân việc xong thì nên đi rồi chứ? Thời gian riêng tư cũng đến khai thác, không nhìn thấy tâm trạng người ta không tốt hay sao?”.
Thật đúng là không có nhãn lực.
Bùi Chí Viễn chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, “Tâm trạng ai không tốt?”.
Giang Doanh chỉ vào Tô Bách Lục, bản thân Tô Bách Lục trông cũng mù mờ không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Một cảnh tượng hài hước.
Đến giờ tan làm, tất cả mọi người đều lũ lượt ùa ra. Hôm nay công ty mở một bữa tiệc, tất cả nhân viên đều có thể tham gia, không có bất cứ yêu cầu gì, đối với những nhân viên rất ít tham gia những bữa tiệc chính thức thế này, họ đều vô cùng tích cực.
Bách Lục không có gì để tích cực, vẫn giống như bình thường.
Giang Doanh thì lại hớn hở lạ thường.
Bách Lục không thích những trường hợp thế này, cũng không muốn coi mình thành người đặc biệt, cô về biệt thự thay đồ rồi cũng đến khách sạn.
Bữa tiệc được tổ chức rất đặc sắc, số người đông nhưng rõ ràng không loạn. Khách đến cũng gồm một vài giám đốc của các công ty có qua lại với Cảnh Á cùng với một vài công ty nhỏ muốn hợp tác với Cảnh Á. Những điều này đều không phải trọng điểm, mọi người đều hiểu, Đặng Cảnh Nam tổ chức bữa tiệc này chỉ là làm cho mọi người xem, để mọi người đều biết anh muốn cho Lưu Tương trở thành người đại diện của Cảnh Á, anh rất nghiêm túc.
Lưu Tương là nhân vật quan trọng nhất ngày hôm nay, vẫn kè kè bên cạnh Đặng Cảnh Nam, hưởng thụ ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc đố kị của những người khác.
“Thiết kế ở đây thật sang trọng.” Lúc Lưu Tương nói, giọng rất thấp, để lộ ra phần yếu đuối của phái nữ.
“Em thích là được.” Đặng Cảnh Nam khẽ mím môi cười.
Lưu Tương nhìn thấy nụ cười đó của anh, thoáng đỏ mặt, “Cảm ơn anh”.
Một người đàn ông, bằng lòng làm ra chuyện thế này vì một người phụ nữ, có nghĩa là gì đây?
Giang Doanh ngồi cạnh Tô Bách Lục, nuốt từng miếng đồ ăn, nhìn chằm chằm Đặng Cảnh Nam và Lưu Tương, ánh mắt bốc hỏa.
Giang Doanh đẩy cô, “Chị mau nhìn xem, Lưu Tương đó cười xấu như thế, sắp vênh lên tận trời rồi”.
Bách Lục rất nể mặt quét mắt nhìn qua, rồi tiếp tục nghiên cứu các món ăn.
Giang Doanh lại đẩy cô lần nữa, “Còn thật sự tưởng mình là nữ chủ nhân à, còn cùng Đặng Cảnh Nam chào hỏi XX, đúng là không chịu nổi nữa mà”.
Bách Lục phối hợp gật đầu.
Giang Doanh phiền não lần nữa, “Còn lên bục nói chuyện, tưởng mình là thủ tướng cảm ơn đất nước cảm ơn nhân dân chắc, em phỉ vào”.
Bách Lục nhìn Giang Doanh, thoáng đăm chiêu.
“Sao?” Bấy giờ Giang Doanh mới phát hiện ra ánh mắt của Bách Lục.
“Em đang ghen à?”
“Oh my god.” Giang Doanh kêu gào, “Em chỉ đơn thuần không mê nổi con bé đó thôi”.
“Vì sao không mê nổi? Diện mạo xinh đẹp, khí chất đặc biệt, nét mặt vừa đúng, không chút õng ẹo mà.” Cô đánh giá Lưu Tương một cách khách quan, “Không mê nổi ở đâu?”.
Giang Doanh phục sát đất, một người phụ nữ, sao lại có thể tán thưởng tình địch của mình chứ? Chuyện lạ hiếm thấy chuyện lạ hiếm thấy đó.
“Chị thật sự không phải người bình thường.” Đây cũng là nhận xét khách quan của Giang Doanh.
Bách Lục đứng lâu, chân hơi mỏi, cô bèn đi về một phía khác. Bên ngoài có hai vườn hoa nhỏ, cô muốn đến ngồi một chút, cứ ở đây cũng chẳng có ý nghĩa lớn gì.
Vườn hoa rất yên tĩnh, hầu hết mọi người đều đang ở đại sảnh.
Nhưng mà, là hầu hết, không có nghĩa là toàn bộ.
Cô tìm được một phiến đá trơn nhẵn, ngồi xuống, cởi giày cao gót ra.
Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy sao sáng lấp lánh.
Có lẽ thật sự có thứ sẽ không thay đổi, sao trên trời, vẫn giống như hồi nhỏ.
Cô ngồi rất lâu, sau lưng có tiếng bước chân.
Người đàn ông đã đứng một lúc lâu, hé miệng, do dự cả buổi rồi mới nói: “Bây giờ em sống vẫn tốt chứ?”.
Cô quay đầu, vừa rồi không phải không nhìn thấy anh, chẳng qua là cũng nhìn thấy bên cạnh anh có một người phụ nữ thân mật.
Cô mím môi, không muốn để lộ quá nhiều cảm xúc. Chuyện quá khứ đã lâu như thế, lại mở ra, ngoại trừ tăng thêm cảm giác xót xa thì còn có thể có gì?
“Vẫn ổn.” Cô trả lời bâng quơ.
Người đàn ông nhíu chặt mày, “Anh ta đối xử với em có tốt không?”.
“Rất tốt.” Giọng nói lãnh đạm.
Giọng người đàn ông vυ't cao: “Rất tốt?”. Anh ta chỉ về phía bữa tiệc, “Vừa nãy anh đã nhìn thấy rồi, Đặng Cảnh Nam và ngôi sao hạng ba kia ở bên nhau, có nói có cười, hơn nữa mọi người bên ngoài đều đang đồn quan hệ giữa Đặng Cảnh Nam và cô gái đó không bình thường. Người như anh ta, sao có thể đối tốt với em. Em đang nói giúp anh ta”.
Không phải giúp, chỉ là nhiều thêm một chuyện chẳng bằng bớt đi một chuyện.
“Gặp dịp thì chơi thôi.” Cô không muốn dây dưa mãi vấn đề này.
“Rốt cuộc em yêu anh ta nhiều đến mức nào mới tự nguyện lừa dối mình như thế?”
Cô sửa lại tóc, không có chút tâm trạng muốn giải thích nào. “Thế anh tưởng là gì?”
Người đàn ông chạm phải ánh mắt cô, đột nhiên lúng túng không biết làm sao. Là bản thân anh vô dụng, nếu anh có năng lực, khi ấy, cô cũng sẽ không bị Đặng Cảnh Nam đoạt đi. Vậy thì cô sẽ là vợ anh, hai người sẽ có một gia đình nhỏ, có lẽ bây giờ cũng đã có con rồi.
“Nếu anh ta đối xử không tốt với em, rời xa anh ta đi, đừng ở lại bên cạnh anh ta nữa.” Người đàn ông phát ra tiếng thở dài não nề.
Cô nhìn vào mắt anh, thấy lạ là vì sao lòng mình lại có thể phẳng lặng như thế.
“Cảm ơn kiến nghị của anh.” Cô đi giày vào.
Thì ra mình làm gì cũng đều không còn tâm trạng nữa.
Như vậy có gì khác với đã chết đây.
Cô sống không tốt, anh sẽ áy náy; cô sống tốt, anh mới cảm thấy đáng giá.
Con người, có lẽ đều thích lừa mình dối người.
Cô cười với anh, “Em thật sự sống rất tốt, đàn ông gặp dịp chơi xong rồi sẽ về nhà, không có gì to tát cả. Anh đã bước chân vào xã hội bao nhiêu năm như thế, không biết truyền thông là thứ không đáng tin nhất sao?”.
Người đàn ông vẫn còn muốn nói gì đó, một giọng nữ đột nhiên vang lên: “Khưu Đình, hóa ra anh ở đây à, em tìm anh lâu lắm rồi đó”.
Giọng nói mang theo chút nũng nịu.
Cô gái đi qua, níu cánh tay Khưu Đình như muốn tuyên bố chủ quyền, nhìn Tô Bách Lục.
Người đàn ông rõ ràng bối rối, kéo cô gái giới thiệu với Bách Lục: “Đây là…”.
“Tôi là vợ anh ấy.” Đôi lúc, phụ nữ còn dũng cảm hơn đàn ông.
Khưu Đình quan sát sắc mặt Bách Lục, cô không có phản ứng gì quá lớn, anh cũng không nói rõ được là thấy mất mát hay là gì. Sau khi chia tay cô, mọi người trong nhà bắt đầu sắp xếp cho anh xem mặt liên miên, Mông Gia là đối tượng xem mặt anh hài lòng nhất, nhờ sự khuyên bảo của các bậc phụ huynh, hai người nhanh chóng kết hôn.
Bách Lục gật đầu với Mông Gia, “Chào cô, tôi là bạn học của Khưu Đình, vừa khéo gặp mặt nên nói chuyện mấy câu”.
Lúc này Mông Gia mới thu vẻ thù địch trên mặt lại, “Bạn học? Khưu Đình, sao em không biết anh có một cô bạn học xinh đẹp thế này…”.
Khưu Đình giải thích một hồi với Mông Gia, rồi lại bị Mông Gia kéo vào trong bữa tiệc. Ý của Mông Gia rất đơn giản, Khưu Đình nên mượn cơ hội này giúp lãnh đạo uống chút rượu, để lãnh đạo ghi nhớ anh, có lẽ lần thăng chức sau sẽ đến lượt anh.
Bách Lục nhìn bóng lưng đôi đó, chớp chớp mắt thật mạnh.
Cô đứng một lúc, nghĩ mình nên rời khỏi nơi này sớm một chút, vốn nơi đâu cũng đều không có chỗ thích hợp với cô.
Ở một bên khác, Giang Doanh đã đứng rất lâu đột nhiên chạy qua, phấn khích kéo tay cô, “Người đàn ông vừa rồi là ai vậy, nói chuyện với chị lâu thế. Không giống tính cách của chị một chút nào, nói thật mau, hai người có quan hệ gì?”.
Đối với người có lòng hiếu kì quá nặng, nhất định đừng giữ vẻ thần bí, “Bạn trai cũ”.
Giang Doanh trợn tròn mắt, “Sao hai người lại chia tay?”.
Nɠɵạı ŧìиɧ? Kẻ thứ ba? Có ẩn tình?
“Tính cách không hợp.”
“Ặc… Có thể nói ra lý do không phải kiểu chính thức như thế được không?”
Cô bị nét mặt của Giang Doanh chọc cười, “Em muốn bảo chị nói dối à?”.
Giang Doanh lắc đầu nguầy nguậy, “Nhất định là người đàn ông đó đã làm ra chuyện có lỗi với chị, cho nên chị nén đau mà chia tay, còn không muốn nói xấu anh ta nữa”.
“…”
“Chị tốt như vậy, anh ta chắc chắn cảm thấy mình không xứng với chị, cô gái bên cạnh anh ta cũng quá bình thường đấy còn gì… Chị nhìn thì có thấy tức giận không, sau khi rời khỏi chị anh ta lại lựa chọn một người không bằng chị, ánh mắt gì vậy chứ…”
“…”
“Chị nói chuyện xem nào, đừng cứ im như thóc mãi thế.”
“Nói gì?”
“Nói gì cũng được.”
“Bình thường, chưa hẳn không phải phúc.”