Quân Hôn: Ngoài Tình Với Anh Chồng

Chương 5: Ấm Ức Khóc, Bế Lên

Bằng vào mấy đĩa bánh ngọt, Vân Uyển cũng đã thành công bị Sở Tư Thần "mua chuộc".

Cô cảm thấy, người anh chồng này tựa hồ cũng không cao lãnh như vẻ bề ngoài, trái lại, còn có chút ấm áp, dịu dàng.

Phát hiện thái độ của Vân Uyển đối với bản thân đã gần gũi hơn nhiều, đôi khi nhìn thấy hắn còn sẽ chủ động mỉm cười chào hỏi, tuy rằng ngoài mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng Sở Tư Thần kỳ thực cũng đã rất vui sướиɠ.

Nhưng làm hắn không ngờ chính là, một ngày này, sau khi trở về từ bộ tư lệnh, hắn lại bắt gặp hình ảnh Vân Uyển đang yên lặng co ro, ngồi khóc trong một góc hẻo lánh của hoa viên.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Nghe thấy âm thanh của hắn, cô liền vội vã lau nước mắt, muốn đứng dậy, nhưng bởi vì quá vội vàng, nên cả người hơi lảo đảo một chút, cô cũng đã mất thăng bằng, ngã nhào vào trên người hắn.

"Anh cả..."

Tiếng gọi mang theo sự uất ức không thể che giấu này, trong nháy mắt cũng đã khiến trái tim Sở Tư Thần như nhũn ra.

Không hề cố kỵ, hắn liền trực tiếp ôm chặt cô.

Cũng không có tâm tư cảm thụ cơ thể mềm mại mang theo hương sữa tắm ngọt ngào đang dán sát vào trên người mình, thời khắc này, ánh mắt hắn chỉ nhìn chăm chú vào vết thương trên khuỷu tay và đầu gối của cô.

Trên làn da trắng mịn như mỡ đông, những vết trầy xước vẫn còn đang rướm máu kia, cũng đã trở nên chói mắt khôn cùng.

Tất cả suy nghĩ kiều diễm đều bị thay thế bởi lửa giận, sắc mặt Sở Tư Thần liền trở nên rét lạnh, một bên vỗ về Vân Uyển, một bên lại lạnh giọng hỏi: "Là ai?"

Bảo bối mà hắn nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, thế mà lại bị người đối xử như vậy...

Không đáp, Vân Uyển chỉ yên lặng vùi đầu vào trong lòng hắn mà rơi nước mắt.

Mãi cho đến khi bất ngờ bị hắn ôm ngang, bế lên, cô mới không khỏi giật mình kinh hô: "Anh cả..."

Theo bản năng choàng tay qua vai hắn, Vân Uyển nhất thời lại có chút mông lung, không biết nên làm sao.

Nhìn xem sườn mặt góc cạnh, soái khí bức người với sóng mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng mang theo vẻ lạnh bạc của người trước mặt, Vân Uyển rốt cuộc vẫn là lựa chọn ghé vào trên l*иg ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia.

Xung quanh tràn ngập khí tức xâm lược của đàn ông, bên chóp mũi lại thoang thoảng hương cỏ xanh pha lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, Vân Uyển không hiểu vì sao lại chợt cảm thấy yên bình đến lạ.

Đồng thời, cũng có một chút cảm giác khác thường bắt đầu len lỏi ở trong lòng.