Bồ Tát Sẽ Phù Hộ Anh

Chương 54

Bảng hiệu đèn của cửa hàng được chủ tiệm phát sáng, có vài tia rơi ở trên người của Lâm Bạch Du, Lâm Bạch Du nhìn thấy Tùy Khâm gần trong gang tấc, có loại cảm giác không chân thật.

Lời nói của Tùy Khâm giống như một cây búa nhỏ, đập vào lòng cô.

Từ trước đến nay cô chưa từng thấy một Tùy Khâm như vậy, giống như ánh sáng rạng rỡ muôn trượng trong một khoảnh khắc, rồi lại bị kìm hãm lại, tâm tư vô hạn được bộc lộ thành lời nói.

Đầu tiên không nói đến việc thật giả, Lâm Bạch Du hỏi: "Cậu thật sự nói cái này sao?"

Lâm Bạch Du nhấp cánh môi dưới, tầm mắt dời từ xương lông mày nhếch lên của người thiếu niên trước mặt, đến đôi mắt phượng xinh đẹp, thở dài.

"Không phải ngữ cảnh nào cũng đều thích hợp để nói những lời này, vì sao cậu lại nói điều này chứ?"

Lý Văn đã từng theo đuổi tớ, tưởng cậu là quân địch, cho nên mới tìm cậu nói chuyện, cậu nói những lời này với cậu ta, lại là vì cái gì chứ?

Đôi mắt long lanh của Lâm Bạch Du nhìn anh một cách chăm chú, cô biết rõ vì sao Lý Văn lại coi anh là kẻ thù, bởi vì anh và cô quá gần gũi, bọn họ quá thân thiết.

Lâm Bạch Du nhớ lại những lời nói trước đây, Tùy Khâm không hề nói sai một chữ nào, không ai có thể so sánh với anh, so được với anh của năm mười bảy.

Tùy Khâm đứng thẳng dậy, nhìn cô đang nhìn mình, nhìn không chớp mắt.

"A Khâm." Lâm Bạch Du từng bước đến gần: "Cậu nói như vậy với Lý Văn, không phải là cậu... ghen chứ?"

Ngày tháng tư bắt đầu ấm lên, những cậu trai cô gái mặc váy liên tục đi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, biến thành phông nền của anh.

Anh không vui khi trông thấy những người như Lý Văn ở bên cạnh người cô, tốt nhất là không ai được phép đến gần, tốt nhất là chỉ có mình anh.

Trước khi cô biết được, anh đã sinh ra một suy nghĩ khác.

Anh chịu đựng nhiều như vậy rồi, cũng chỉ để giữ cô ở bên cạnh mình, thì có làm sao?

Tùy Khâm biết suy nghĩ của mình không bình thường, cố chấp bướng bỉnh quá mức, anh không có nói ra ngoài miệng, mà là giấu ở trong lòng.

Bây giờ anh sẽ không nói cho cô biết.

Cho nên sẽ không khiến cô sợ hãi.

Tùy Khâm nói: "Lời tôi nói là sự thật."

Lâm Bạch Du không nghe được đáp án mà bản thân muốn nghe, có chút mất mát.

Lý Văn không trực tiếp rời đi, mà là nhìn thấy Tùy Khâm và Lâm Bạch Du đứng mặt đối mặt với nhau, nhận lấy đồ của cô, nói gì đó, rồi rời đi cùng nhau.

Cậu ta thế mà bị một học sinh trung học dọa sợ.

Lý Văn khó có thể tin được, nhưng nhớ lại lúc ban nãy, vẫn cầm lòng không đậu mà thấy trống rỗng.

Năm trước nhìn thấy Tuỳ Khâm, quan hệ của thiếu niên này và Lâm Bạch Du vẫn còn non trẻ, cậu ta kiệm lời ít nói, che dấu đáy lòng.

Năm nay gặp lại anh, Lý Văn đoán rằng đã khác.

Tùy Khâm bắt đầu đặt chân vào cuộc sống của Lâm Bạch Du.

Cho nên, lúc ấy Lý Văn không thể nào ngăn cản đáy lòng của mình, muốn nói chuyện, vào lúc Lâm Bạch Du vẫn chưa ra khỏi phòng vẽ tranh.

Lời cậu ta nói ra cũng đủ để đả thương người khác: "Tôi biết cậu và Lâm Bạch Du rất thân với nhau, có thể tâm sự được không?"

Lúc đó, Tùy Khâm dựa ở trên lan can, nghe thấy cậu ta nói vậy, ánh mắt lạnh nhạt từ từ mà dạo qua một vòng ở trên mặt cậu ta.

"Đi."

Không phải được, cũng không phải có thể, mà chỉ một chữ đi.

Giống như bố thí mà cho phép Lý Văn.

Lý Văn nói thẳng: "Cậu vẫn là học sinh trung học đúng không, trước kia tôi đã từng nhìn thấy cậu ở trong tiệm."

Đối diện với nam sinh không nói tiếng nào, cậu ta lại tiếp tục nói: "Tôi với Lâm Bạch Du học cùng một phòng tranh, cô ấy rất thông minh, cũng rất có thiên phú, về sau sẽ có được thành tích tốt ở trong lĩnh vực hội họa này."

Tùy Khâm nhíu mày: "Cho nên?"

Lý Văn nhìn ra được, ý của anh là: Tôi biết rõ hơn cậu.

"Học hội họa rất phí tiền." Lý Văn cố gắng hết sức để khiến cho giọng nói của chính mình nghe có vẻ không quá hà khắc: "Cho dù là thuốc màu, hay là vật liệu cần thiết để vẽ tranh, hoặc là thứ gì khác."

Cậu ta cũng không nói phần lời còn lại, nhưng tất cả ý tứ đều khóa lại trong đó.

Cậu không mua nổi, không thể nuôi nổi cái đam mê này của Lâm Bạch Du.

Cậu là đang trì hoãn cậu ấy.

Khi đó, Lý Văn đã tốt nghiệp trung học hơn một năm và vào Minh Nghệ rồi, trong mắt cậu ta, Tùy Khâm mới chỉ là một học sinh trung học, vô cùng ngây thơ.

Nhưng cậu ta không nghĩ tới, Tùy Khâm chỉ cười khẽ.

Thiếu niên lạnh lùng kia hỏi: "Anh học ở Minh Nghệ đúng không, anh đã tốt nghiệp bao lâu rồi? Thi đại học được bao nhiêu điểm?"

Anh chỉ vào huyệt thái dương của chính mình, nói với Lý Văn: "Đầu của tôi, có nhiều thứ hơn những gì mà anh có thể tưởng tượng được."

Lý Văn đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên hô hấp ngưng đọng. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

"Đừng quá coi trọng bản thân, anh không thể so với tôi."

"Không tin, anh hỏi Lâm Bạch Du."

Lý Văn không có đi hỏi Lâm Bạch Du.

Cậu ta thầm đi dò xét trường trung học phổ thông số 8, vậy mà tự nhiên có được thông tin của Tùy Khâm.

Bất kể là trường trung học phổ thông số 8 hay là trường trung học phổ thông số 7, thông tin về anh, đều rất tỉ mỉ, từ hạng nhất toàn trường đến khi đạt được điểm vượt qua tiêu chuẩn, đều có thể giữ mức điểm ổn định.

Mỗi một bước đều đang nói cho những người khác biết, tôi muốn thi bao nhiêu điểm, thì được bấy nhiêu điểm.

Cuối cùng Lý Văn cũng biết, vì sao Tùy Khâm lại nói câu như vậy... bởi vì, thành tích hiện giờ của anh, cũng đã đủ để được tuyển vào một trường học tốt, sau này tìm được một công việc tốt.

Nhưng mà, đây mới chỉ là bài thi thử thứ hai.

Nếu như bài thi thử thứ ba, biến thành một kết quả khác thì sao?

Nếu như khi thi đại học, lại đạt được kết quả mà không một ai dám nghĩ tới thì sao?

Vậy anh sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.

Đến lúc đó, anh ở độ tuổi này của cậu ta, đã vượt xa bản thân cậu ta.

Tùy Khâm không cần gia đình tốt, bởi vì chính anh, có thể tạo ra.

Giờ khắc này, Lý Văn có một loại cảm giác thất bại, cậu ta không chỉ thua Tùy Khâm về mặt tình cảm, mà ở mặt trí tuệ cũng...

Tuy rằng Lâm Bạch Du rất tò mò rốt cuộc Lý Văn đã nói cái gì, nhưng cô đã nói với Tùy Khâm sẽ không hỏi, cho nên sẽ không hỏi.

Lý Văn cũng không có kể cho cô, nhưng mà vào cuối tuần khi tới phòng tranh, cô cảm thấy rằng Lý Văn không còn giống trước kia nữa.

Trương Cầm Ngữ khó hiểu: "Hôm nay Lý Văn vậy mà lại không tìm cậu nói chuyện."

Trong lòng Lâm Bạch Du biết rõ: "Không có gì để nói á."

"Trước kia cậu ta không có chuyện nói cũng tìm chuyện nói." Trương Cầm Ngữ bĩu môi: "Mặc dù bức tranh của cậu ta rất đẹp, nhưng mà không đẹp bằng Tùy Khâm, thành tích không tốt bằng Tùy Khâm."

Thành tích Tùy Khâm rất xuất sắc, người vui mừng nhất chính là những cậu bạn cô bạn đã từng mê muội anh.

Trường trung học phổ thông số 8 còn không nói, trường trung học phổ thông số 7 đã điên cuồng rồi, bắt đầu phỏng đoán bài thi thử thứ ba lần tới Tùy Khâm có thể đạt được sáu trăm bảy mươi điểm hay không, điểm số kia đã quá thần kỳ rồi.

Chưa từng có người nào có thể khống chế điểm số của chính mình như vậy, ngay cả các thầy cô, cũng nghẹn họng trân trối, âm thầm cảm khái.

Trung học tốt nhất ở thành phố Phong Nam cũng không phải trường trung học phổ thông số 8, cũng không phải trường trung học phổ thông số 7.

Trương Cầm Ngữ chống cánh tay: "Nếu như bài thi thử thứ ba của cậu ấy cao hơn nữa, Tinh Tinh, cậu sẽ thi cùng một trường với cậu ấy sao."

Lâm Bạch Du lắc đầu: "Không biết."

Cô chưa bao giờ hỏi xem Tùy Khâm muốn học cái gì.

Bản thân có ý định học y, nếu như nói cho Tùy Khâm, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến anh, vẫn là đợi anh tự mình chọn rồi nói sau.

Mấy bài thi thử đều được thành phố Phong Nam nâng cao độ khó hết sức, căn cứ vào vào kỳ thi tháng bình thường, điểm của Lâm Bạch Du cao hơn 10 điểm so với bài thi thử.

Thi đại học sẽ thế thào, không ai biết cả.

Có người phát huy hơn bình thường, có người phát huy thất thường.

Tất cả mọi người của trường trung học phổ thông số 8 đang gấp rút mà ôn tập, chỉ có thời gian mà Tần Bắc Bắc thiếu tiết càng ngày càng nhiều hơn, ngay cả bài thi thử thứ hai cũng không tham gia.

Tóc của cô ấy mọc dài ra, là lại bị cạo đi.

Lâm Bạch Du rời khỏi phòng vẽ tranh, nhận được tin nhắn Wechat của cô ấy.

[Tinh Tinh, tớ muốn ăn sữa chua chiên.]

Đây là lần đầu tiên Tần Bắc Bắc nói chuyện này với cô, khiến cô đến bệnh viện.

Lâm Bạch Du mua hai phần sữa chua chiên, trực tiếp đến địa chỉ phòng bệnh mà Tần Bắc Bắc gửi cho, gặp được con hồ ly nhỏ đã một tuần không gặp ở bên trong.

Cô ấy ngồi ở trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp gầy đến mức lộ ra chiếc cằm nhọn. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

Lại càng giống một con hồ ly nhỏ hơn.

Còn hơn trước đây lần đầu tiên Lâm Bạch Du gặp Tùy Khâm, Tần Bắc Bắc còn gầy hơn, yếu ớt hơn, cổ tay nhỏ đến mức một bàn tay cô là có thể ôm trọn, xương cốt nhô lên hết.

Lâm Bạch Du bị dọa sợ, há miệng thở dốc.

"Choáng váng cái gì chứ." Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Bắc Bắc: "Nếu không ăn, thì sẽ bị bác sĩ phát hiện đó."

Trong phòng bệnh không có người khác, chỉ có Lâm Bạch Du và cô ấy, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói Tùy Khâm trở nên rất lợi hại, gần như đã đuổi kịp cậu rồi, thật vậy sao?"

Lâm Bạch Du ừ nói: "Đúng vậy, cậu ấy còn có thể lợi hại hơn."

Tần Bắc Bắc dẩu môi, chớp mắt: "Chắc chắn là bài thi đơn giản, nếu như tớ đi thi, nói không chừng cũng rất lợi hại."

Cách đây không lâu, cô ấy rất chán ghét các cuộc thi, không thích học tập.

Hiện tại, trở lại phòng học cũng trở thành một niềm hy vọng.

Lâm Bạch Du nhìn cô ấy: "Bắc Bắc."

Tần Bắc Bắc ngẩng đầu: "Hả?"

Lâm Bạch Du không đành lòng hỏi câu hỏi khác, nở một nụ cười: "Lần thi thử thứ ba tới, nói không chừng cậu sẽ vượt qua mấy trăm cái tên ấy chứ."

Tần Bắc Bắc nghiêng đầu: "Phương Vân Kỳ cũng nói như vậy, cuối cùng cậu ấy cũng nói một câu tiếng người."

Thật lâu trước đây, cô ấy nói với Lâm Bạch Du, chờ hết bệnh rồi, tóc sẽ dài ra lại thôi.

Nhưng nửa năm đã trôi qua, đầu Tần Bắc Bắc vẫn bóng lưỡng.

Cô ấy nói chờ hết bệnh rồi, thì sẽ nói cho Lâm Bạch Du.

Mà nay, Lâm Bạch Du đã biết, bệnh của Tần Bắc Bắc còn chưa hết.

Cô ấy nói chờ hết bệnh thì sẽ béo lại.

Người Lâm Bạch Du nhìn thấy, là một Tần Bắc Bắc càng ngày càng gầy.

Ngực của Lâm Bạch Du rất khó chịu, cô không muốn đoán theo chiều hướng xấu đi, nhưng dáng vẻ của Tần Bắc Bắc, khiến cô sợ hãi.

Cô nhìn cô gái ăn sữa chua chiên ở trước mặt, đang định hỏi, thì biến sắc, bởi vì thìa của Tần Bắc Bắc dính máu.

Lâm Bạch Du sợ tới mức gọi bác sĩ y tá tới: "Bác sĩ! Bác sĩ!"

"Không phải hộc máu." Tần Bắc Bắc liếʍ liếʍ, khoát tay không để ý nói: "Lợi chảy máu, có phải bị dọa sợ rồi hay không, lần đầu tiên tớ cũng tưởng là hộc máu."

Bác sĩ y tá vừa tới, Lâm Bạch Du đã tránh ra ngay.

Trước khi cô rời khỏi giường bệnh, Tần Bắc Bắc nhẹ nhàng kéo tay cô lại, mắt hồ ly nhìn qua: "Tinh Tinh."

Lâm Bạch Du hỏi: "Thế nào rồi?"

Tần Bắc Bắc nói: "Đợi tớ hết bệnh rồi, tớ cũng sẽ học cùng một trường đại học với cậu."

Lâm Bạch Du đợi ở trong bệnh viện thật lâu.

Xung quanh phòng bệnh của Tần Bắc Bắc cũng có rất nhiều ca bệnh tương tự, có người vừa mới được chẩn đoán, có người vừa mới được tuyên bố tử vong.

Có người được bác sĩ tuyên bố ghép đôi thành công có thể tiến hành cấy ghép, bố mẹ ở trong phòng bệnh cực kỳ vui vẻ mà khóc lớn, âm thanh đều truyền ra bên ngoài hành lang.

Lâm Bạch Du ghĩ, nếu như Tần Bắc Bắc cũng thuộc loại này thì tốt rồi.

Cô không trực tiếp rời khỏi bệnh viện, mà là hỏi thăm về những thứ liên quan đến quy trình kiểm tra và ghép đôi, trước hết là nhóm máu của cô và Tần Bắc Bắc không giống nhau.

Lâm Bạch Du ở lại đến tận khuya, là Tùy Khâm tới đón cô.

Cô ngồi ở trên băng ghế dài bên ngoài, nói chuyện điện thoại với anh: "A Khâm, Bắc Bắc còn muốn làm ngôi sao nữ mà, vì sao cậu ấy lại phải là một người bị bệnh nữa chứ."

"Tinh Tinh."

Đây là lần đầu tiên Tùy Khâm gọi cô như vậy.

Lâm Bạch Du nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong điện thoại di động, còn có giọng nói ở cách đó không xa, cô ngẩng đầu, thấy được thiếu niên ở trước mặt.

Trước đó cô còn chưa muốn khóc, nhìn thấy anh, bỗng nhiên lại không thể nhịn được.

Lâm Bạch Du bổ nhào vào trong lòng anh, đầu của cô gái chôn ở trên vai Tùy Khâm, nghẹn ngào mà thút thít, nước mắt làm ướt quần áo của anh.

Tùy Khâm nắm chặt điện thoại di động, cứng đờ mà vỗ vào tấm lưng gầy yếu của cô. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.

"Cậu ấy vẫn luôn nói chờ hết bệnh rồi, nhưng mà nói nhiều lần như vậy vẫn không ổn, tớ rất sợ đó là lần cuối cùng, mãi mãi cũng không ổn, sợ cậu ấy sẽ rời khỏi tớ."

Tùy Khâm chỉ hơi nghiêng đầu, cằm đυ.ng vào tóc của cô.

Khuỷu tay anh thu lại, cuối cùng dừng ở trên lưng của Lâm Bạch Du, như thể đang ôm lại.

Lâm Bạch Du bất an đợi ở trong bệnh viện lâu như vậy, ở trước mặt anh đã khóc hết nước mắt, khiến cho người qua đường phải quay lại nhìn.

Tùy Khâm rũ mắt xuống: "Sẽ không đâu."

Lâm Bạch Du bám chặt quần áo của anh, ngẩng đầu: "Thật vậy sao?"

Hai tròng mắt ngấn nước nhìn anh.

Yết hầu Tùy Khâm căng chặt, Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc thường xuyên gặp nhau ở bệnh viện, anh cũng đoán được, thông qua vài lời mà Phương Vân Kỳ tiết lộ, anh có thể đoán được Tần Bắc Bắc vẫn chưa tìm được tủy thích hợp để ghép.

"Thật sự." Anh nói dối.

Tay của Tùy Khâm đưa lêи đỉиɦ đầu cô: "Tin tôi."

Lâm Bạch Du mơ hồ không rõ mà lên tiếng trả lời, cô vẫn luôn rất tin anh, Tùy Khâm nói có thể tốt hơn, thì Tần Bắc Bắc chắc chắn sẽ tốt hơn.

"Cậu không được gạt tôi."

Những giọt nước mắt vướng trên mắt cô rơi xuống, rơi ở trên mảnh vải trước ngực Tùy Khâm, rất nhanh đã tạo thành một hình tròn mờ mờ.

Như rơi vào trong lòng của Tùy Khâm.

Anh từng coi nhẹ cô, từng chú ý cô, từng yên tâm thoải mái lại lo lắng cho cô.

Anh cũng từng sợ hãi sự cứu cánh của cô chỉ là nhất thời.

Trái tim dường như vì một giọt nước mà sống động hơn, Tùy Khâm mím môi ừ một tiếng: "Không lừa cậu."

Cô ấy sẽ không rời khỏi cậu.

Tôi cũng sẽ không.

------oOo------