Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 15: Không từ chối chính là đồng ý

Cậu không biết chính mình rời đi khi đó, sẽ để lại tổn thương lớn trong lòng cô.

Trong lòng cậu có nhiều điều muốn nói.

Rất muốn nói cho cô biết, cậu đã hiểu rõ về việc nam nữ khi ở tuổi dậy thì, tình cảm đối với cô không còn là tình cảm chị em nữa, thay vào đó là sự cố chấp chiếm hữu của nam sinh dành cho nữ sinh.

Cậu khao khát cùng cô tiếp xúc thân thể, khát vọng cô trong mắt chỉ có mình.

Nhưng khi đó cậu không còn che giấu tâm tư của mình thật tốt, cho nên cô đã phát hiện ánh mắt của cậu đã thay đổi, không còn sự thuần túy nữa.

Lúc vừa mới dọn đi, cậu đã bệnh nặng một thời gian, chờ sau khi hết bệnh, cả người càng trở nên ít nói.

Mấy năm nay, cậu không có ngày nào mà không nghĩ đến cô, vẫn luôn chú ý động tĩnh của cô.

Sở dĩ cậu có động lực, đều vì muốn xuất hiện dưới diện mạo mới, một lần nửa đứng trước mặt cô.

Nhưng đều nay cậu không thể nói, ít nhất hiện tại không thể nói.

Trước khi làm cô yêu cậu, cậu không thể cho cô phát hiện cậu mê luyến đối với cô, cậu sợ hãi cô sẽ trốn cậu thật xa.

Thiệu Tắc Diên nhấp môi, ngập ngừng vài cái, thế mà không thốt ra được một chữ.

“Thiệu Tùng Tùng?” Trì Hạ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Em đây.”

“Chị còn tưởng em ngủ rồi.”Trì Hạ bất mãn lẩm bẩm, nói nhiều như vậy, không được đáp lời thật sự khó chịu.

Thiệu Tắc Diên nhích người về phía Trì Hạ, đem đầu vùi vào cổ cô.

Hô hấp nặng nề phả vào xương quai xanh, chọc cô đến nhạy cảm mà rụt cổ lại.

Cậu đè nén nội tâm đang rối loạn, gằng từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Trì Hạ, em chưa bao giờ chán ghét chị, từng đầu tới cuối chưa từng....”

Từ đầu tới cuối, cậu vẫn luôn rất thích chị, rất rất thích.

“Ừm, chị tin cậu.” Trì Hạ ha hả lại cười.

Lấy trình độ dính người hiện tại của cậu, sợ rằng cậu muốn lấy lại mấy năm qua bỏ lỡ, đều bù đắp lại.

Trong thời khắc cảm động hiện giờ, mà cô vẫn có thể cười được.

Người đây quả nhiên bị dị ứng với lãng mạn.

....

Có lẽ vì vẫn còn sốt nhẹ, nên tối hôm nay Trì Hạ ngủ một giấc rất sâu.

Thiệu Tắc Diên ôm chặt lấy cô, cô không chỉ không tỉnh dậy, còn nhúc nhích trên người cậu vài cái, tìm được tư thế thoải mái để ngủ.

Chị, sao chị có thể không nhận ra người đang thích chị đến vậy chứ?

Rất muốn hôn.

Cậu thật sự muốn hôn cô!

“Chị à, chị.” Thiệu Tắc Diên ở bên tai cô gọi hai tiếng.

Không có người đáp lại.

“Chị, em muốn hôn chị một chút.”

Vẫn không đáp trả.

“Không từ chối chính là đồng ý rồi đó, về sau không được tức giận.”

....

Thiệu Tắc Diên nhấp nhẹ lên trán Trì Hạ, hôn xong cậu còn liếʍ môi.

Ừm, thật ngọt.

Vẫn chưa đã thèm

Lại thêm trên mặt cô hôn một cái.

Cậu dường như nếm được chiếc bánh bông lan mềm mại nhất thế gian này, cảm xúc chân thật khiến cậu không muốn ngừng lại được.

Vẫn muốn tiếp tục hôn xuống.

Cậu đã muốn hôn lên môi anh đào của cô từ lâu.

Nhưng cuối cùng vẫn giữ được tia lý trí nói cho cậu biết, cậu không thể tiếp tục.

Thiệu Tắc Diên buông cô ra, lặng lẽ đứng lên đi vào phòng tắm.

Ngày hôm sau.

Khi Trì Hạ tỉnh dậy, cô cảm thấy tối hôm qua mơ một giấc mơ rất thật, trong mơ thấy một con chó lớn không ngừng liếʍ mặt cô.

Cô hét thật lớn, muốn đẩy nó ra, nhưng vẫn tốn công vô ích.

Trì Hạ cảm thấy ngày hôm qua uống thuốc quá nhiều, nên sinh ra tác dụng phụ.

Mà cái giấc mơ này thấy hơi kỳ, nên Trì Hạ cũng không kể cho Thiệu Tắc Diên nghe.

.........